Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi: [Không không không, anh hiểu lầm rồi.]
Tôi giật nảy cả tim, suýt nữa làm rơi : [Ý tôi là… hay là anh cứ ở lại trong nhà tắm thêm lúc nữa, tắm cái cho bình tĩnh lại]
Heo Con: [Cô , cô biết tôi trong nhà tắm?]
Aiya, hớ rồi! Tôi run quên mất là anh ấy chưa từng nói gì về nhà tắm tôi!
Nhưng tôi nhanh trí, liền nhắn lại:
Tôi: [Tôi đoán đó, anh nói không dám ở cùng phòng vợ, chỉ có thể trốn trong nhà tắm thôi!]
Heo Con: [Cô giỏi ! Đúng là cô ! Tôi đi tắm ngay đây!]
Cận Vân cảm ơn lời khen của anh nhé!
Quả nhiên trong nhà tắm vang lên nước chảy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cận Vân nói mấy câu, tôi cũng hơi hồi hộp rồi.
Ngồi cũng không được, đứng cũng chẳng xong, tôi uống hai ngụm nước mới phát hiện ra là đã uống hết nước lọc rồi.
Chết tiệt!
hồi hộp cũng lây được thế ?
Đúng lúc tôi còn rối lòng, trong phòng tắm đột nhiên vang lên “rầm”!
Rất to.
“Á!” Sau đó là rên đau đớn của đàn ông vọng ra từ trong đó.
Tôi lập chạy về phía nhà tắm, lúc lo: “ vậy? Cận Vân, anh không chứ?”
động khi nãy nghe lớn , chẳng lẽ anh ấy đào lỗ chạy trốn rồi?
“Tôi! Không !” là giọng Cận Vân nghiến răng ken két.
Nghe giọng anh ấy, tôi mới yên tâm, lập nhận được tin nhắn của Heo Con: [Cô , tiêu rồi, nãy tôi kích động , trượt chân trong nhà tắm! Hu hu, tôi không bò dậy nổi!]
“…”
Cận Vân rồi!
Heo Con: [Cô , tôi có phải là vô dụng lắm không, nếu để vợ tôi , chắc chắn sẽ chê tôi không ra gì… nhưng chân tôi đau , tôi muốn cô ấy ôm tôi!]
Chết tiệt, anh làm cách nào lại có thể trong phòng tắm chính nhà mình thế?
Tôi đau đầu.
Tôi đặt xuống, lại gần phòng tắm, không nhịn được hỏi: “Cận Vân, không chứ? Có cần tôi đưa anh đi khám không? Có phải không?”
“ tôi có thể được? Không được vào!” giọng anh ấy lạnh lùng, đầy mệnh lệnh.
Đầu tôi đau hơn, đã không bò dậy nổi rồi còn gắng gượng làm gì nữa?
Tôi nghiến răng, không muốn để vị tổng tài bảo bối của nhà họ Cận xảy ra gì ngay trong phòng tân hôn!
Tôi dứt khoát mở cửa vào luôn.
“”
Cận Vân theo phản xạ che chỗ cần che, giận tôi: “Ai! Cho! ! Vào!”
Tôi mặc kệ cơn giận của anh ấy, bắt đầu kiểm tra cơ thể.
Hồi ông nội tôi bệnh, tôi từng đi học y tá chăm sóc, nên việc kiểm tra cơ bản tôi biết cả.
Lúc Cận Vân nằm trong phòng tắm, vì người anh ấy cao to nên gần như chiếm hết cả buồng tắm, may mà sơ đầu không thương gì.
“Đầu có đau không?” tôi cau mày hỏi, rồi đưa kiểm tra xuống dưới.
“Ừm, có thể ra ngoài rồi.”
Anh ấy nghiến răng: “Tôi chỉ nằm nghỉ ở đây thôi.”
Nghỉ à? Tư thế cũng đặc biệt .
“Vậy còn chỗ eo?” tôi chạm nhẹ vào hông anh ấy “Đau không?”
“Không đau!” mặt anh ấy đỏ xanh lẫn lộn.
“Vậy còn bắp đùi bên ?” tôi lại hỏi “Hay tôi gọi bác sĩ gia đình khám cho anh?”
“Không cần! Tôi tự đứng lên được!” mặt anh ấy đỏ, giận nói “Nhưng , nhất định phải ra ngoài trước!”
“Tôi đỡ anh dậy thử nhé.”
Tôi vẫn không yên tâm, mặc kệ anh ấy nói gì, nắm lấy anh ấy: “Anh thử dồn lực đứng lên xem, nếu không nổi tôi gọi quản gia gọi bác sĩ.”
Tôi cẩn thận ném khăn tắm phủ lên người anh ấy, quay mặt sang chỗ khác làm bộ bình tĩnh.
Đỡ lúc, Cận Vân đứng dậy được.
( Truyện dịch bởi Quất Tử, nghe audio trên kênh youtube Quất Tử Audio )
Anh ấy nhanh chóng quấn khăn tắm lại, khẽ ho , thở gấp: “Đứng lên rồi, giờ có thể ra ngoài chưa?”
“Được rồi, vậy anh ở đây nghỉ ngơi đi!”
Tôi buông anh ấy ra, nhanh chóng chuồn khỏi phòng tắm.
Chết … tôi làm cái gì thế ?!
A a a a, body của Cận Vân đẹp mức rồi, tôi nãy lại không thêm mấy cái chứ??
Không được không được, tôi không thể gương mặt và cơ thể anh ấy mê hoặc mà mất lý trí!
Tôi lập lấy ra, cố lấy lại tỉnh táo.
Hít thở sâu, tìm số bạn thân, còn chưa kịp gửi tin kể rồi.
lại nhận được tin nhắn từ Heo Con: [Cô , tôi tôi tôi, tôi mới thân mật vợ!]
“…” Anh ấy nói linh tinh gì vậy!
Heo Con: [Cô ấy.. cô ấy.. cô ấy, cô ấy chạm vào tôi!]
Tôi không có! Anh đừng có nói bậy!
Heo Con: [Tôi cảm mối quan hệ của tụi tôi sắp tiến triển thần tốc rồi! Hôm nay bất kể xảy ra gì, tôi cũng phải xông gần cô ấy!]
Heo Con: [Nếu không làm bây giờ, còn chờ bao giờ?!]
Tôi đọc xong tin nhắn “rầm” , cửa nhà tắm mở ra.
Cận Vân lộ ra tám múi cơ bụng, nghiêm túc tôi, sải đôi chân dài từng gần tôi.
Tóc anh ấy vẫn còn nhỏ nước, giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên: “Tô Vũ, tôi có muốn nói .”
“Rơi tạch” .
Tôi run , làm rơi xuống đất, khuôn mặt góc cạnh rõ nét của anh ấy mà có chút khó thở.
Thử hỏi, gương mặt của Cận Vân, ai mà chống lại nổi chứ?
“ rơi vậy?”
Cận Vân ngồi xuống, nhanh nhặt tôi lên trước.
Lúc lượt tôi muốn độn thổ.
Tôi nãy quên thoát khỏi khung trò !
“Hửm? Đây là gì vậy.” anh ấy liếc , hình như phát hiện gì đó.
Lông mày của Cận Vân nhíu lại lúc chặt, sắc mặt tái dần đi, cầm cũng run lên nhẹ nhẹ, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn.
“Ờm… Heo Con, à không, Cận Vân, anh nghe tôi giải thích…”