Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 10:
“Đây là giấy xét nghiệm quan hệ ba con.”
“Tiểu Hiên là con ruột của Lục Dĩ Triều.”
“Tôi yêu cầu phân chia lại bộ di !”
Hy Lạc nói xong, ánh lập tức dừng lại trên người tôi, ánh cô ta lúc đã không còn chút nhẫn nhịn, hay dáng vẻ điều lần nữa, chỉ còn mỉa mai và khiêu khích chậm rãi lan .
Cũng dễ hiểu thôi.
Cô ta đã nhịn quá lâu rồi.
sự cố video lần , thân phận tình nhân nửa công khai của cô ta đã bị lật trần hoàn .
Giờ đây, cô ta chẳng cần giấu giếm điều gì nữa.
Về sự xuất hiện của cô ta, ba mẹ chồng hoàn không bất ngờ.
Tiểu Hiên thậm chí còn chủ động chạy tới gọi:
“Ông nội.”
“ nội.”
Lục vỗ đầu thằng bé, giọng ôn hòa đầy ưu ái:
“Ngoan lắm. Tối nay ông về nhà. Phòng của ba cháu, ông vẫn giữ nguyên cho cháu đấy.”
Hy Lạc đỏ , suýt bật khóc.
Đó là điều cô ta mong chờ suốt bao nay.
Lúc tất cả ngồi xuống bàn họp, không khí chia thành hai phe rõ rệt:
Một bên: ba chồng, mẹ chồng, tình nhân của chồng và con riêng của chồng.
Bên còn lại: chỉ tôi
sư nhìn tôi, giọng trịnh trọng:
“Lục phu nhân, kết quả giám định huyết thống đã được xác nhận. Lục Hiên đúng là con của Lục Dĩ Triều. Cô còn điều gì muốn trình bày không?”
Tôi nhìn sang ba người đối diện, mỗi người một vẻ:
Lục lúc ánh âm u, thâm sâu khó dò.
Cao Lam phẫn hận, khó chịu.
Hy Lạc n.g.ự.c phập phồng, vừa kích động vừa đắc ý
Quan sát xong xuôi tôi chậm rãi mở miệng, đặt một câu hỏi.
“Xin hỏi sư, nếu người lại tài lập di chúc, căn cứ cái ?”
sư đáp ngay:
“Đương nhiên là di chúc. Di chúc luôn ưu tiên hơn thừa kế .”
Tôi gật nhẹ:
“ tốt.”
Nói rồi, tôi cúi đầu, lấy từ túi xách một tờ giấy được ép plastic, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Đây là di chúc viết tay của Lục Dĩ Triều. Trên đó viết rất rõ, bộ tài của anh ấy, sẽ do người con hôn nhân thừa kế.”
Ba người đối diện đồng loạt trợn to .
“Không thể !”
Người vốn điềm tĩnh nhất là ba chồng tôi, lại là người đầu tiên hét .
“Đúng ! Con trai tôi còn trẻ thế, sao tự nhiên đi làm di chúc? Nhất định là giả!”
Mẹ chồng cũng nhảy dựng phụ họa.
Hy Lạc bật cười khinh bỉ:
“Con ? Cô nằm mơ à? Cô xứng sinh con cho Dĩ Triều sao?”
sư cầm di chúc , xem rất kỹ:
“Lục phu nhân, tờ di chúc cần phải giám định . Nhưng nội dung ghi rằng tài do con thừa kế. tôi được , hai người không con, vì ngay cả khi di chúc là thật, điều khoản cũng không thể áp dụng.”
“À, đúng .”
Lúc , ba chồng đã bình tĩnh lại, giọng âm trầm:
“Tố Hinh, cho dù cô dùng thủ đoạn lừa Dĩ Triều viết di chúc, nhưng nó vốn thông minh, nên mới cố ý lại điều kiện con , điều không hề tồn tại. Coi bộ tâm tư của cô… đổ sông đổ biển rồi.”
Tôi nhìn ông ta, chậm rãi nở nụ cười.
“Nhưng… tôi đang m.a.n.g t.h.a.i .”
…
Nửa , một dự án đang triển khai của Lục Dĩ Triều đột ngột bị yêu cầu dừng lại, cần người mặt giải quyết quan hệ.
xưa, ông ngoại tôi từng cứu mạng một nhân vật trọng yếu. Bao qua, tôi luôn cẩn thận duy trì mối quan hệ ấy.
Chúng tôi xưng hô với nhau bằng mẹ nuôi và con nuôi.
Lục Dĩ Triều buộc phải đến nhờ tôi giúp.
Ngày tôi mới gả cho anh ta, tôi và ông ngoại, Lục Dĩ Triều là một thanh niên trầm lặng, siêng năng, cầu tiến.
Lúc đó, chúng tôi ngờ được, những kẻ dựng một bộ mặt giả tạo lừa dối tôi và ông chứ
Lục dựng cho mình hình tượng: ơn, chất phác và không quên gốc rễ.
Còn dựng cho con trai hình tượng: giản dị, trung thực và chịu khó.
Tôi càng không ngờ rằng, lúc Lục Dĩ Triều đuổi tôi, anh ta đã yêu đương với Hy Lạc nhiều .
Thậm chí ngay đêm kết hôn, Hy Lạc đã mang thai.
dựa vào chức vị hội trưởng của ông ngoại đứng vững ở Sương Thành, Lục đã chặt đứt đôi tình nhân ấy.
Hy Lạc thậm chí còn cam chịu sự nhục nhã, âm thầm nước ngoài sinh con.
Đúng là một đôi uyên ương… khổ đến đáng thương.
khi kết hôn, Lục Dĩ Triều lúc cũng nóng lạnh thất thường với tôi.
Tôi nghĩ đó là tính anh ta .
Cộng thêm việc tôi mãi chẳng thai, cuộc sống của tôi nhà họ Lục ngày càng khó thở.
Mãi lâu tôi mới …
Sở dĩ anh ta lạnh nhạt với tôi, là vì tất cả nỗi oán giận vì bị chia cắt với tình nhân, bị tách khỏi con ruột… anh ta đều tính hết đầu tôi.
khi ông ngoại qua đời, anh ta thậm chí chẳng buồn diễn nữa.
Lục Dĩ Triều nhờ tôi tìm mẹ nuôi giúp, nên tôi đã quỳ mặt mẹ nuôi, cầu một chuyện.
Vì hôm đó, khi Lục Dĩ Triều dẫn tôi đến, dè dặt đề cập dự án mặt mẹ nuôi, chỉ cười nói đùa, nêu một điều kiện.
Mẹ nuôi vừa trải qua vụ tranh chấp tài giữa con thất và con riêng, nên đã nhìn đứa con gái nuôi không ba không mẹ nương tựa tôi rồi hỏi Lục Dĩ Triều:
Làm sao đảm bảo lợi ích cho con gái nuôi của tương lai?
Mẹ nuôi rất giỏi khơi gợi tâm lý người khác.
một hồi nói đùa dẫn dắt, Lục Dĩ Triều đã viết tay một bản di chúc.
Tất nhiên, anh ta vẫn cho mình một đường lui:
Ghi rõ: người thừa kế phải là con hôn nhân .
suy tính của anh ta lúc ấy:
Bản thân còn trẻ, sống lâu trăm tuổi và tôi không thể sinh con cho anh ta
Cho nên anh ta tự tin tuyệt đối.