Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Đây không phải lần đầu tôi bị quấy rối qua tin nhắn.
Từ ngày đầu tiên gia nhập câu lạc bộ kịch nói, người đó đã để mắt đến tôi.
Hôm đó tôi thử vai công chúa ngủ trong rừng, ai nấy đều khen ngợi không ngớt.
Sau khi kết thúc, tôi vừa cởi đồ diễn xong chuẩn bị rời đi thì điện thoại đột nhiên reo liên tục, hàng loạt tin nhắn dồn đến.
【Em là đóa hồng duy nhất giữa sa mạc cằn cỗi của tôi. Tôi nguyện dùng máu mình để tưới mát cho em.】
【Xin em hãy thuần hóa tôi, công chúa của tôi.】
【Tôi cam tâm tình nguyện làm chó của em.】
Lúc đầu tôi còn tưởng có thi sĩ nào gửi nhầm lời tỏ tình sến súa.
Cho đến khi tin nhắn tiếp theo được gửi đến – một bức ảnh chụp lén tôi.
Góc chụp từ phía sau, rõ ràng nhắm vào phần hông khẽ cong lên khi tôi cúi người, cùng dấu vết đỏ hồng mờ mờ do chiếc quần tất siết chặt để lại trên đùi.
Dụ ý của người chụp lộ rõ không thể rõ hơn.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu mắng trả, phía bên kia đã gửi thêm một tấm hình mới – một tờ khăn giấy nhàu nhĩ, thấm đẫm thứ chất lỏng trắng đục mà không cần nói ai cũng hiểu.
Tôi nổi trận lôi đình, suýt chút nữa gọi điện mắng cho hắn một trận tan xác.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi vô tình lướt qua bàn tay đang cầm tờ giấy đó.
Ngón trỏ thon dài, phía trong có một vết sẹo hình lưỡi liềm mờ nhạt.
Tôi nhận ra vết sẹo ấy.
2
Bước ra khỏi phòng thay đồ, cả câu lạc bộ đã giải tán hết.
Chỉ còn mỗi Thẩm Trúc Thanh đang mải mê chơi game trong góc phòng.
Mười ngón tay của cậu ta linh hoạt như đang gảy đàn, thao tác nhanh đến mức hoa cả mắt.
Lúc chúng tôi thử vai, cậu ta suốt buổi chỉ dán mặt vào màn hình điện thoại, gần như chẳng buồn liếc nhìn ai lấy một lần.
Quả không hổ danh là người lạnh lùng cô độc như lời đồn.
Không ai hiểu vì sao một người như cậu ta lại tham gia câu lạc bộ kịch nói.
Có lẽ vì hội trưởng là người bạn duy nhất của cậu ấy.
Mà với gương mặt ấy, chỉ cần đứng trên sân khấu là đủ khiến cả khán phòng phát cuồng, chẳng cần nói một lời thoại nào.
Có thể cậu ấy không nghe thấy tiếng tôi, hoặc đơn giản là không muốn để ý.
Tôi đứng yên tại chỗ, đợi đến lúc nghe thấy tiếng kết thúc trận game mới chủ động bước đến trước mặt, nhẹ giọng nói:
“Anh à, sắp khóa cửa rồi, anh không về à?”
Cậu ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Lần đầu tiên tôi được nhìn thẳng vào mắt cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi mắt ấy sâu thẳm như vực tối không đáy, khiến tôi ngẩn người một lúc.
Cho đến khi cậu ấy lạnh nhạt đáp:
“Ừ, đi đây.”
Nói xong liền vớ lấy balo đứng dậy bỏ đi, cứ như sợ tôi sẽ bám theo quấy rầy.
Ngay cả áo khoác cũng quên mang theo.
Tôi nhìn theo bóng lưng đang xa dần, cúi người nhặt lấy chiếc áo khoác của cậu, đưa lên mũi hít thật sâu.
Hương thơm thoang thoảng của hoa dành dành, quyện với hơi ấm còn vương trên vải.
Là mùi hương của cậu ấy.
Hương thơm ấy từ đầu mũi len thẳng vào tim, đảo lộn cả cõi lòng tôi.
Haha… Trúc Thanh của tôi, thì ra… cậu cũng là một tên điên như tôi vậy.
3
Tôi chắc chắn đến vô cùng – đôi tay đó là của Thẩm Trúc Thanh.
Không ai quen thuộc với vết sẹo hình lưỡi liềm ấy hơn tôi.
Nó nằm ở nơi vô cùng kín đáo, kín đến mức nếu không nhìn thật kỹ vào ngón tay thì chẳng thể phát hiện ra.
Mà tôi thì đã nhìn đôi tay đó không biết bao nhiêu nghìn, bao nhiêu vạn lần.
Trong từng đêm dài ngập tràn nỗi nhớ, chính đôi tay ấy đã mang đến cho tôi sự an ủi.
Tôi lục lọi từ tận đáy tủ, lấy ra khuôn tay thạch cao, đặt dưới ánh đèn.
Chỉ cần liếc một cái, tôi đã nhìn thấy vết sẹo hình lưỡi liềm được phục dựng y như thật.
Chính là cậu ấy.
Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Nghĩ đến việc đôi tay này chỉ vài giờ trước còn run rẩy điên cuồng vì tôi, cả người tôi liền run lên vì phấn khích.
Anh học trưởng của tôi, A Thanh của tôi – thì ra cậu cũng sẽ vì tôi mà mất kiểm soát.
Đúng lúc đầu óc tôi lâng lâng như bay lên trời, tiếng thông báo từ mục “quan tâm đặc biệt” trên điện thoại vang lên.
Tôi vội vàng lau sạch tay, mở điện thoại ra xem – Thẩm Trúc Thanh vừa đăng một bài mới.
Vẫn là đôi tay đẹp đến muốn lấy mạng tôi ấy, nắm hờ thành nắm đấm, hướng về phía một chiếc ghế trông chẳng có gì đặc biệt.
Một tấm ảnh vô nghĩa, đi kèm một dòng chú thích quen thuộc:
【Của tôi.】
Tôi đã lén theo dõi cậu ấy hơn nửa năm, vẫn không hiểu nổi cậu đang muốn biểu đạt điều gì.
Mỗi bài đăng đều là một bức ảnh – một bàn tay dường như đang cầm gì đó, chụp cùng một khung cảnh chẳng có chút ẩn ý nào.
Khoan đã – khung cảnh?
Tôi chợt cảm thấy chiếc ghế ấy nhìn rất quen.
Hình như đó là chiếc tôi dùng để đặt áo khoác trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ chiều nay.
Có gì đó lóe lên trong đầu tôi.
Tôi lập tức lục lại chiếc áo khoác đã mặc ban chiều để kiểm tra kỹ.
Quả nhiên, thiếu mất một chiếc khuy.
Tôi lại mở những bài đăng trước đó của cậu ra xem.
Từng khung cảnh đều rất đời thường, nhưng cũng đều là những nơi tôi từng xuất hiện.
Mà tôi thì nổi tiếng là người hay đánh rơi mấy món lặt vặt.
Ra là thế…
Ha ha ha, A Thanh của tôi ơi, bề ngoài cậu có vẻ như chẳng mấy quan tâm điều gì, vậy mà bóc ra lớp vỏ ấy – thì cũng chẳng khác gì tôi, toàn là thứ chẳng thể đưa ra ánh sáng.
Là của cậu – đương nhiên đều là của cậu.
Chỉ cần cậu muốn, đến cả tôi cũng có thể cho cậu.
Nhưng làm sao ai hiểu được những ẩn ý kín đáo của cậu chứ? Ngay cả tôi còn không đoán nổi.
Cũng giống như sẽ chẳng ai hiểu nổi cơn thèm khát được nhìn trộm của tôi.
Cậu cũng không hiểu.