Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi một con ch.ó mực thuộc giống chó ta.
Hay gọi chó cỏ.
Mẹ tôi chở tôi trên chiếc xe máy điện cũ ra thị trấn mua .
Đến một ngã tư, mẹ con một chiếc Audi tông phải.
Mẹ tôi nhanh chân nhảy phắt , chỉ tôi và chiếc xe ngã lăn quay.
Nhưng mẹ tôi chưa kịp hả hê thì ngay sau đó, tự vấp ngã chổng vó.
mẹ con, một một chó, ngồi bệt ra .
Mẹ trách: “Tại con nặng quá nên phanh không ăn đấy.”
Đáng lẽ tôi cũng có nhảy tránh cú va chạm này.
Nhưng cái dây xích chó quấn chặt cổ mẹ rồi.
Tôi định nhảy thì số phận túm gáy.
Nhiệt độ cơ 36 độ mẹ thốt ra được câu lạnh lùng vậy đó.
Tôi nhìn những chiếc ruốc rơi vãi khắp nơi đau lòng tức.
“ ! …”
Chắc tại tôi kêu quá hăng, quá bi ai, thảm thiết đến mức khiến ông xe Audi xe chạy xem tôi có sao không, thay vì hỏi han mẹ tôi.
Anh ta định đỡ tôi dậy, xem chân sau có gì không.
Anh ta chìa ra.
Tôi nhìn bàn kia, ngẫm nghĩ một hồi rồi như có một thế lực siêu nhiên nào đó thúc đẩy…tôi đưa “chân” ra bắt .
Tiện khoe luôn cái lưỡi hồng hào.
Anh ta đơ mất giây rồi bật cười: “Không phải…”
Không phải cái gì cơ?
Anh ta chưa kịp hết câu thì tôi chìa nốt cái chân lại ra.
Nếu tôi đoán không nhầm, thì giây phút sẽ có một mẩu từ trên trời rơi , đáp trúng phóc mồm tôi.
Nhưng đời không như mơ.
Thay đó, một cái tát trời giáng mẹ tôi đáp , trúng phóc mõm tôi.
“Ẳng!”
đủ lực, choáng váng không tổn hại não.
Mẹ tôi bật dậy với tốc độ ánh sáng.
Mẹ kéo cái xích, bảo tôi ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ.
Mẹ xin lỗi anh xe: “Chó nhỏ không chuyện, nó có làm bẩn xe anh không ạ?”
“Nó hiền khô à, với lại sức tôi khỏe lắm, có dắt được nó .”
Anh ta xua lia lịa: “Không sao, không sao, tôi không sợ chó.”
Anh ta chỉ chỉ mẹ tôi, hỏi: “Cô có thương không? Có thấy đau ở đâu không?”
Rồi anh ta lại chỉ tôi: “Cả chó này nữa.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
mẹ tôi thì kiểm tra lui từ cái miếng bảo vệ đầu gối, quần nỉ, quần len, quần bông đến cái quần lót giữ nhiệt, rồi lại sờ soạng cái khoác phao, gilê, len, thun dài , giữ nhiệt…
Mẹ gõ gõ mũ bảo hiểm: “Tôi không sao.”
Anh xe lặng lẽ: “Cô mặc nhiều thật.”
Mẹ tôi giải thích: “Tôi phải đi xe mười cây số ra khỏi làng, mươi cây số vượt cái đèo, qua một con mương thối quốc lộ, rồi lại mười cây số nữa mới được thị trấn. Trời lạnh thế này, tôi mặc phong phanh thì có c.h.ế.t cóng.”
Thấy mặt anh ta bắt đầu đơ ra, mẹ tôi : “Thôi, dân thành phố như anh chắc chả được đâu.”
2
Anh xe gọi sát. sát giao thông rất nhanh.
và tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau.
Mẹ tôi định mở miệng, tôi cướp lời sủa oang oang.
“Tôi…”
“ ! !”
“Anh ta…”
“ !”
Tôi liếc xéo mẹ đang sốt ruột không chen được câu nào.
Mẹ có ai !
Để con !
Tôi sủa ầm ĩ để tố cáo với sát.
Tố cáo mẹ tôi đấy.
Tại mẹ cả, không tại mẹ thì con không ngã, con không lăn lông lốc ra .
Cái m.ô.n.g con suýt thì bốc cháy, suýt thì phải từ giã cõi đời rồi.
Xin trời cao! Chứng giám !
Tóm lại … tôi phí lời.
sát có tiếng chó đâu, đúng đàn gảy tai trâu.
Tôi đề nghị đổi sang khuyển khác!
“Ẳng!”
Cái tát mẹ tuy hơi chậm nhưng vẫn trúng.
Dưới ánh mắt ai oán tôi, ba chụm đầu nhau bàn chuyện phân định trách nhiệm.
tôi thì bỏ rơi, co ro run rẩy cái m.ô.n.g trong gió rét.
Từ hôm nay, tôi sẽ mặt nặng mày nhẹ với tất cả mọi .
Mẹ tôi ký xong biên bản, kéo tôi đi, phát hiện ra tôi không nhúc nhích.
Mẹ ý ngay, lục lọi trong túi rồi ném tôi một mẩu .
Tôi há mõm đớp lấy, nhai tóp tép ngon lành.
Mẹ ơi, con yêu mẹ!
ta bảo chó con trở mặt nhanh hơn lật tráng.
Mẹ hô: “Lên xe.”
Tôi phóng một phát lên, ngồi vững chãi trên chỗ để chân.
Mẹ tôi định vặn ga thì anh xe Audi lại mò .
Anh ta đưa mẹ tôi một tấm danh thiếp: “Bên tôi mới mở một show thực tế về thú cưng, đang tìm những chó có tài diễn xuất, thông minh lanh lợi. Tôi phụ trách chương trình, họ Kỷ.”
Mẹ tôi khinh khỉnh: “Xin lỗi, tôi không có nhu cầu bơi lội hay tập dục, tôi bận việc.”
Anh ta nài nỉ: “Tiếc thật đấy, con vật nào được yêu thích nhất sẽ nhận được giải thưởng một trăm vạn tệ, tôi thấy mẹ con có tiềm năng lắm…”
Mẹ tôi mới nhích xe được nửa mét dừng lại ngay tắp lự.
Mẹ trịnh trọng đón lấy tấm danh thiếp, mắt sáng rực, nghiêm túc : “Được thôi, đăng ký chúng tôi nhé.”