Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đúng lúc tôi đang thắc mắc không mẹ thất tình vụ nào mà tôi chưa kịp hay thì “phụt” một cái, một bóng đen lao ra từ góc đường.
Ôi dào! Nhìn là không phải người . Hắn ta lảm nhảm một tràng dài ngoằng.
Tôi cười khẩy. em ơi, không quá ba giây mẹ tôi hạ gục hắn ngay.
Tôi đếm ngược trong ba hai một, quay ngoắt thì thấy mẹ tôi đang diễn sâu, trưng ra vẻ ngượng ngùng, lo lắng, căng thẳng, sợ hãi e thẹn.
[Hahaha Tiểu Hoa diễn dở ẹc.]
[ cần phải đề phòng con thế không vậy, ném nó cái bánh bao đường đỏ là nó theo ngay ấy mà.]
Tôi sốc toàn tập. Mẹ tôi, người bổ củi thoăn thoắt, gánh ba chum nước trên vai, giờ làm ra cái bộ dạng .
Mẹ tôi không hài với thái độ thờ ơ của tôi. Mẹ nhếch mép cười lạnh, “ , con chán à?”
Nhanh như chớp, tôi phóng vọt ra. Tôi há mõm ngoạm lấy đồ hộ của nhân viên, miệng thì gầm gừ đe dọa.
Tôi mồ hôi nhễ nhại. Trong thì thầm xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, mẹ cắn đấy. Chắc không đau đâu nhỉ, tiêm phòng dại mà.”
Mẹ tôi ngoáy mũi, “Về đây, .”
Tôi nhả ra, l.i.ế.m liếm cái đồ hộ của ta vẫy đuôi chạy về phía mẹ.
Cuối cùng, không phụ mong đợi, tôi mẹ ẵm về một trăm vạn. Mẹ tôi cười rạng rỡ trước ống kính. Thật mà nói, cả đời tôi chưa từng thấy mẹ vui như vậy. Ước mơ của mẹ đã thành hiện thực, tụi tôi không còn phải khổ sở như trước nữa.
Mẹ tôi làm bộ phát biểu nghĩ khi nhận giải, “ tổ chương trình, Kỷ, Bối Bối, Trương… mấy con chó mèo của , không mọi người thì sẽ không tôi của ngày hôm nay.”
“Trống dong cờ mở, pháo hoa rợp trời, trong ngày vui , tôi quyết định đóng góp một phần công sức. Tôi xin trích hai mươi vạn ủng hộ các tổ chức vệ động vật hoang dã, hy vọng tất cả những bé lông lá trên thế giới đều được hạnh phúc.”
Xí. Tôi khinh bỉ. Mẹ tôi cũng hào phóng phết đấy.
13
Sau khi chương trình kết thúc, tôi mẹ trở về núi. Mẹ định dùng tám trăm vạn còn để sửa nhà.
Mẹ tôi nói, “ , ông ngoại con đều ở đây, còn con trai trai của nội nữa, nên ta không thể đi, chưa?”
Tôi . Trong cái gò đất nhỏ sau ngọn núi lớn kia, ông ngoại với con trai trai của nội. Mẹ bẻ một mẩu bánh bao đường đỏ vụn ném tôi, “Ai nuôi gà nuôi lợn nuôi dê thì không được?”
Tôi nhồm nhoàm nhai gật .
Tôi mẹ những ngày tháng đẹp, nhưng cơn ác mộng của tôi fan của mẹ tôi thì mới chỉ bắt . Họ giương cao ngọn cờ “Quân đội gia”, nài nỉ mẹ tôi cập nhật cuộc thường ngày của hai mẹ con. Thế là mẹ tôi bắt học quay video, đăng tải những khoảnh khắc đời thường lên mạng. Thỉnh thoảng, mấy người của mẹ trong chương trình lên núi thăm tụi tôi.
Mỗi lần , mẹ tôi đều phải làm một mâm cỗ thịnh soạn đãi họ.
Mấy cô minh tinh thỉnh thoảng còn ở nhà tôi một thời gian, khiến Gia Gia mỗi lần về thành phố chẳng khác gì cục than đen.
Mẹ tôi véo tai tôi không ít lần, “ lôi Gia Gia ra vũng bùn à! Còn đi trộm trứng gà nữa!Hay lắm!”
Đúng là người nổi tiếng thì lắm tai tiếng, chó béo thì hay bị trộm.
Số tôi, một “cựu” idol cún hết thời, vẫn bị bọn xấu nhắm .
Tôi bị bắt cóc.
Kể ra thì dài dòng lắm.
Hôm đó, mẹ tôi ở nhà, tôi một mình ra ngõ kiếm mấy bốn trong xóm chơi.
Ai dè, vừa ra cổng đã thấy thằng thân chí cốt bị tóm, m.á.u nóng bốc lên, tôi lao vào cắn tên trộm một phát vào bắp .
Răng sắc nhọn xé toạc quần, m.á.u ứa ra.
Ngay lập tức, một đống người từ trên xe lao xuống. Tôi còn chưa kịp chạy, đã bị bọn họ dùng gậy vụt gãy nhét vào cái lồng sắt ở thùng xe.
Trong đó toàn mấy người bốn mà tôi chưa từng gặp mặt.
Đau thì đau thật, nhưng tôi vẫn cố giữ thái độ “cool ngầu” của một idol cún từng trải.
Chẳng qua là đông người thôi, chứ trình của tôi thì khỏi bàn!
Ừ, chắc chắn là vậy!
Mấy em chen chúc nhau trong cái thùng xe tối om, xóc nảy, nào nấy run như cầy sấy.
nó , chuyến là “lên dĩa”.
Lát nữa tôi sẽ bay màu, da lông không còn, xương cốt tan tành, biến thành món nhậu mấy ông bợm nhậu.
Tôi gân cổ cãi, “Vớ vẩn! Mẹ tôi nấu ăn bao giờ dùng chó đâu!”
“Chắc chắn bọn họ tôi là idol, bắt cóc để tống tiền mẹ tôi đấy.”
Nhưng khi thằng cún đen sì ngồi cạnh tôi chìa cái đầy m.á.u me ra, tôi lặng người.
Đột nhiên, tôi nhận ra một sự thật đau : Mấy chú chó nhỏ bị nhét đầy cái lồng chật chội , nào cũng bị thương cả. thì què, thì sứt sẹo.
Tôi vẫn cố gồng, “Mẹ tôi nhất định sẽ cứu ta!”
Cả lũ ngước mắt nhìn tôi, “Thật sao?”
Tôi c.h.é.m gió, “Đúng vậy! Mẹ tôi cân mười thằng!”
…