Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Tối nay tôi ngủ muộn hơn mọi .
Ăn quá nhiều, phải tiêu hóa mất một lúc lâu.
Tôi chậm rãi nằm , nhắm lại thì đột nhiên bật mở.
Có một bàn đặt lên eo tôi.
Phó Tiêu áp sát vào, thở ấm nóng phả lên gáy tôi.
Bộ não tôi lập tức ngừng hoạt động.
Anh ấy dán sát thế này, làn da nóng hổi cách nhau lớp vải mỏng mùa hè.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được đường nét trên lồng ngực anh ấy.
Tư thế quá mức mập mờ này khiến tôi căng thẳng đến cứng đờ người.
Tôi và Phó Tiêu vẫn luôn ngủ chung, nhưng trước giờ ai ngủ yên phận người nấy, chưa từng có chuyện như thế này.
Tôi không dám cử động: “Phó Tiêu?”
Anh ấy ngủ rồi ?
Tôi lại khẽ gọi thêm vài tiếng.
Phó Tiêu hình như tỉnh, ậm ừ một tiếng, như một con mèo lười biếng vùi vào hõm cổ tôi: “Buồn ngủ…”
“Không dám động đậy, tuyệt đối không dám.”
“Anh ấy định ôm tôi ngủ đêm à?”
“Lạ thật… nhưng mà cơ ngực anh ấy mềm quá.”
“Muốn cắn.”
“Không được, Lâm Âm, dừng ngay suy nghĩ đáng sợ này!”
“Nhưng mà… muốn cắn quá… mẹ ơi, chóp chép chóp chép…”
Tôi chìm đắm dòng suy nghĩ kỳ quặc .
Nên không hề phát hiện ra, người đàn ông phía lặng lẽ dời nửa thân dưới ra xa, tạo một khoảng cách an toàn giữa cơ thể.
Nhưng khóe môi anh ấy thì cong lên đến mức sắp không che giấu nổi.
10
hôm đó, tối nào ngủ Phó Tiêu cũng tự động dán lên người tôi.
lên là ôm chặt.
Ban ngày tỉnh dậy thì nghiêm túc xin lỗi tôi, rồi tối đến lại tiếp tục như cũ.
Nhưng mà… tôi cũng không ghét bỏ.
là thỉnh thoảng, Phó Tiêu sẽ buông tôi ra rồi vào phòng tắm.
Mà mỗi lần như thế, là mất nửa tiếng đồng hồ.
Tôi kể chuyện này Kiều Đào nghe.
Cô ấy nhai ống hút cảm thán: “Cuối cùng người cũng giống vợ chồng rồi.”
Tôi ngơ ngác: “Chẳng lẽ trước giờ không giống ? mẹ cũng sống với nhau thế này mà.”
“Đó là vì có cậu ở đó.” Kiều Đào đặt ly nước , “ không tin họ đóng cửa lại mà vẫn đứng đắn như vậy. Nếu không thì cậu đâu mà ra?”
Lần này đến lượt tôi cắn ống hút: “Nhưng bọn không thân lắm mà.”
“Vậy thì một cái trước , quen dần.”
“Được rồi, để về hỏi anh ấy.”
Kiều Đào: “…”
Về đến nhà, tôi cứ mãi nghĩ về đề nghị Kiều Đào.
môi… cũng là một cách khởi không tệ.
Tôi về phía Phó Tiêu bận rộn bếp.
Anh ấy mặc tạp dề, áo xắn đến khuỷu, để lộ cánh rắn chắc.
Mùi thơm nồi tỏa ra từng đợt.
Hôm nay dì Vương xin nghỉ.
Phó Tiêu chủ động xung phong cơm.
“Cảnh này quen quá.”
“Sáng nay Đào Tử giới thiệu một bộ truyện tranh , nam chính cũng ăn bếp, mặc tạp dề, không mặc áo.”
Phó Tiêu nếm thử canh thì bị sặc dữ dội.
Tôi tốt bụng đưa giấy anh ấy.
Anh nhận lấy, mặt không cảm xúc.
Cứ thế này, sớm muộn gì anh ấy cũng hoặc là té chết, hoặc là sặc chết.
Ánh tôi lướt qua tạp dề Phó Tiêu.
“Nếu không mặc, phía chẳng phải sẽ như khỏa thân ?”
“Mà khoan, có nào sẽ duang duang không nhỉ?”
“Ừm, nếu đủ dài thì chắc có thể.”
“Không biết Phó Tiêu có dài không…”
“Khói bếp nhiều, em ra ngoài .”
Phó Tiêu dùng đẩy tôi ra khỏi bếp, đó vô tình đóng sập cửa lại.
Tôi khó hiểu.
Tôi đâu có phá bếp, lại phòng bị tôi như thế?
Đàn ông đúng là khó hiểu.
11
Ăn xong, Phó Tiêu bắt dọn dẹp.
Anh ấy mang bếp ra một phần bánh cuộn trà xanh.
“Lâu rồi không làm, em thử xem.”
Nói xong, anh lại chui vào bếp tiếp.
Thật ra, Phó Tiêu không giỏi ăn.
Lúc nhỏ, mẹ bên từng nhất trí muốn đứa tôi học ăn.
Kết quả là tôi bị ngộ độc thực phẩm, còn anh ấy ói suốt đêm nhà vệ sinh.
Mẹ tôi và mẹ anh đĩa đồ ăn cháy đen, mặt mày đầy khó xử.
đó, chẳng ai còn đề cập đến chuyện bắt chúng tôi học ăn nữa.
Phó Tiêu lần tiên nghiêm túc vào bếp là vào năm lớp tám.
Tôi vốn bị viêm dạ dày, lại hay cùng bạn bè ăn uống linh tinh, khiến bệnh ngày càng nặng hơn.
Sáng nào cũng đau bụng, về đến đồ ăn căng-tin cũng không ăn nổi, ăn vào là nôn.
mẹ lại bận công việc.
Không muốn làm phiền họ, tôi đành nhịn , tự ép tránh xa đồ dầu mỡ, cay nóng.
Phó Tiêu là người tiên nhận ra tôi có vấn đề.
Anh ấy không hỏi gì nhiều, lặng lẽ chui vào bếp, rồi thực sự học ra được nghề không tệ.
đó, anh ấy bao luôn bữa sáng và bữa trưa tôi.
Anh ấy nói với tôi rằng do không kiểm soát được lượng thức ăn, nên lỡ làm thừa một phần rồi đưa tôi.
Tôi tin là thật.
Thế là suốt một năm, tôi ăn toàn cơm trắng.
kỳ thi vào cấp ba, tình cờ trò chuyện với mẹ Phó, tôi biết được sự thật.
Lúc cưới, cũng là Phó Tiêu luôn cơm, rửa bát.
Mãi đến tôi thuê dì Vương, anh ấy rút lui khỏi căn bếp.
Bánh cuộn trà xanh mềm mịn, ngọt thanh.
Tôi ăn từng miếng một đến hết sạch, đó cầm đĩa trống vào bếp.
Phó Tiêu vẫn rửa bát: “Để đó là được rồi.”
“Tối nay có thể không?”
Âm thanh va chạm giữa đĩa và bồn rửa.
Phó Tiêu quay lưng về phía tôi, tôi không thấy vẻ mặt anh ấy.
thấy anh ấy đặt đĩa sạch lên chồng đĩa bẩn.
Một lúc , anh ấy đáp: “Được.”
12
Phó Tiêu bước vào phòng ngủ với dáng vẻ cứng nhắc, chân không phối hợp.
Tôi đặt sách , hỏi anh ấy: “Bắt luôn chứ?”
Ánh Phó Tiêu liếc về phía tôi ngồi, do dự vài giây, rồi gật .
“Được, em đánh răng và súc miệng rồi.”
“Anh cũng vậy.”
Tôi kéo chăn ra, ngồi mép , ngẩng anh ấy.
Tôi chưa từng ai bao giờ.
Không thích đọc tiểu thuyết lãng mạn, cũng không xem phim thần tượng.
Hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng kinh nghiệm đọc truyện 18+ thì lại rất phong phú.
Nghĩ một chút, tôi quỳ trên , nâng người dậy, thô bạo kéo Phó Tiêu , vòng ôm lấy cổ anh ấy.
Con ngươi Phó Tiêu khẽ giãn ra, nhưng anh ấy không ngăn cản.
Tôi nhắm , lên môi anh ấy.
Trên người anh ấy có mùi xà phòng nhẹ nhàng.
Tôi làm theo những gì đã đọc, cắn nhẹ, liếm mút, xoay chuyển.
thở Phó Tiêu ngày càng hỗn loạn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, để mặc tôi dẫn dắt.
đến tôi kết thúc nụ .
Phó Tiêu chằm chằm vào môi tôi, như chưa thỏa mãn, khẽ nghiêng người tiến tới.
Nhưng rất nhanh, anh ấy dừng lại: “Xin lỗi.”
“Không .”
Tôi thu người về, tiếp tục cầm sách lên đọc.
Ánh lại vô thức liếc sang một chỗ nào đó.
“Mẹ ơi, lại lớn thế này.”
“Sắp nổ tung rồi…”
nằm lên , Phó Tiêu lại đứng dậy.
Không nói một lời.
lặng lẽ vào phòng tắm.