Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10

Một hôm tan học muộn, tôi lại kéo cậu đi ăn khuya.

Lúc chọn món, tôi đang lật xem thực đơn trong tay, suy nghĩ xem nên gọi món gì mà Bùi Tung thích ăn.

Cậu ngồi đối diện tôi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên cậu hỏi một câu:

“Tạ Xước, sao cậu lại tốt với tớ như vậy?”

Tôi nhìn cậu, khựng lại hai giây, còn chưa nghĩ ra phải trả lời sao thì lại nghe cậu nói tiếp:

“Vì cậu thấy tội nghiệp tớ à?”

Ánh mắt Bùi Tung dừng lại nơi bên ngoài quán – nơi có một ông lão ăn xin ngồi lặng lẽ.

Ngoài cửa kính, ông lão quần áo rách rưới, hai chân tàn tật, chỉ có thể ngồi trên mặt đất.

Người đi đường ai cũng vội vã, lâu lắm mới có một người dừng lại, ném vài đồng xu vào bát rồi lại vội vã rời đi.

Không ai biết, người dừng chân tiếp theo sẽ là ai, hoặc khi nào mới đến.

Tôi khựng lại trong lòng, ánh mắt theo hướng nhìn của Bùi Tung, lặng lẽ ngắm nhìn ông lão kia, tay cũng dừng lại, nhẹ giọng đáp:

“Không phải.”

“Vậy tớ xứng đáng để cậu tốt như vậy sao?”

Cậu ấy lại hỏi.

Khoảnh khắc ấy, suýt nữa tôi đã khóc.

Tôi như thấy cậu bé Bùi Tung năm xưa dần chồng lấp lên hình bóng người tôi từng yêu tha thiết.

Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nói với giọng vô cùng chân thành:

“Cậu xứng đáng. Cậu xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trên đời này.”

“Cậu… sẽ luôn là bạn của tớ chứ?”

Cậu ấy dè dặt hỏi, như đang dò xét, như đang xác nhận.

Xác nhận xem liệu tình yêu mà cậu từng khát khao đến tuyệt vọng ấy, lần này có thật sự rơi vào người cậu, hay chỉ là một giấc mộng phù du, một sự thương hại mỏng manh.

“Có.”

Tôi đỏ mắt, khàn giọng đáp.

“Tớ sẽ luôn là bạn của cậu.”

Gương mặt căng thẳng của Bùi Tung dần dịu lại, thay vào đó là sự yên tâm chưa từng có.

Cuộc đời u tối từ nhỏ của cậu, cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng mỏng manh.

11

Sau một thời gian sống như vậy, cậu không còn gầy trơ xương như ngày đầu nữa.

Nhưng sắc mặt vẫn xanh xao, lên lớp thường xuyên lơ đãng, tinh thần sa sút.

Tôi biết là vì cậu đang chăm sóc mẹ ruột – Mã Oánh – người đã sắp cạn kiệt sinh lực.

Mấy tháng trước, Mã Oánh được chẩn đoán mắc ung thư gan, khi phát hiện thì khối u đã lan khắp gan, không còn cơ hội điều trị.

Cha dượng Chu Mặc không muốn tiêu tiền cho một người phụ nữ đã mất giá trị.

Hắn lừa gạt Mã Oánh từ bỏ chữa trị, chỉ để giữ tiền lại cho mình.

Vì thế, Mã Oánh đã bỏ lỡ giai đoạn điều trị tốt nhất, bệnh tình không thể ổn định, ngày càng trầm trọng.

Hiện tại đã sắp đến giai đoạn cuối, chỉ còn Bùi Tung chăm sóc một mình.

Thế nhưng, ngay cả trong tình trạng như vậy, Mã Oánh vẫn đánh chửi Bùi Tung, trút hết oán hận lên người cậu, đổ mọi bất hạnh của mình cho cậu gánh.

Cho đến lúc chết, bà ta vẫn chưa từng cho cậu lấy một chút yêu thương.

Nghĩ đến việc bà ta sắp chết, trong lòng tôi lại thấy tức tối khó tả.

Một người như vậy, không xứng làm mẹ, càng không xứng để sống.

Lúc này cách ngày bà ta chết còn hai tháng.

Nhưng cứ thế để bà ta chết đi thì quá dễ dàng cho bà ta rồi.

Vì vậy, tôi chọn đúng ngày trong nhật ký ghi rằng Chu Mặc cướp hết tiền trong nhà.

Tôi gửi cho Mã Oánh loạt ảnh và tài liệu mà tôi thuê người thu thập:

Ảnh Chu Mặc ôm ấp đàn bà bên ngoài, chuyển tiền cho bồ, nuôi con riêng.

Tôi dùng danh nghĩa của ả tiểu tam kia, gửi đến Mã Oánh kèm lời khiêu khích:

【Đợi bà chết rồi, tất cả sẽ là của tôi và con trai tôi. Đồ ngu! Bà còn chưa chết nữa sao?】

Cứ để nước càng đục, chó cắn chó mới vui.

Tôi muốn bà ta phải chết trong sự căm hận và đau đớn gấp ngàn lần.

12

Nhưng chính buổi chiều hôm đó – ngày tôi gửi ảnh đi – Bùi Tung không đến trường.

Tôi ngồi trong lớp nhìn vào chỗ trống bên cạnh, tự nhiên lòng nôn nao bất an.

Tôi bắt đầu lục lại từng chi tiết trong nhật ký của Bùi Tung.

Rõ ràng trong nhật ký viết rằng:

Sau khi tan học về nhà, Bùi Tung mới phát hiện Chu Mặc lén về nhà lấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của Mã Oánh.

Trong lúc tranh cãi, Mã Oánh còn bị hắn đánh gãy chân.

Theo đúng dòng sự kiện đó, thì giờ này Bùi Tung phải đang ở trường mới đúng.

Nếu cậu không có mặt ở trường… thì…

Nỗi bất an và sợ hãi lập tức trào lên đầu.

Tại sao lại khác đi rồi?

Lần này, tại sao cậu không đến trường?

Tôi không còn tâm trí suy nghĩ, lập tức trèo tường chạy khỏi trường.

Không có xe, tôi chỉ có thể điên cuồng lao về nhà Bùi Tung.

Nỗi sợ hãi vô hình bóp nghẹt lấy tôi, tim đập đến vỡ tung.

Tôi vội vã chạy đến nơi, đẩy cánh cửa còn đang khép hờ.

Một người đàn ông đang quỳ bên cạnh, quay lưng về phía tôi, đang dùng hết sức bóp cổ Mã Oánh – người đàn bà kia đã đỏ bừng cả mặt, sắp tắt thở.

Dưới chân Chu Mặc là Bùi Tung bất động.

Phía sau đầu cậu nứt ra một vết, máu chảy từ đỉnh đầu loang khắp mặt, một vũng máu đỏ thẫm dưới đầu.

Tôi đỏ mắt, lao đến nhặt cây búa dính máu trên đất, giáng thẳng xuống Chu Mặc.

“Rầm…”

Tiếng vật ngã nặng nề vang lên.

Mã Oánh cuối cùng cũng thoát khỏi tay hắn, hít thở từng ngụm khí như kẻ sắp chết đuối.

Đầu óc tôi trống rỗng, loạng choạng bò đến bên Bùi Tung, gọi tên cậu, nhưng cậu không có chút phản ứng.

Người cậu nóng rực, hoàn toàn hôn mê.

Máu từ tay cậu vẫn không ngừng trào ra, tôi cầm mãi cũng không cầm được máu.

Tay run lẩy bẩy, tôi gọi 120 gọi xe cấp cứu, sau đó gọi tiếp 110 báo cảnh sát.

Rồi tôi quay sang hét về phía người phụ nữ:

“Ai làm chuyện này?!”

Mái tóc rối tung, giọng khàn đục của Mã Oánh mang theo nước mắt:

“Là do Bùi Tung chắn giùm tôi…

Là nó chắn cái chai thủy tinh và cái búa mà Chu Mặc định ném vào tôi.

Nếu không vì bảo vệ tôi…

Nếu không vì bảo vệ tôi thì nó đã không…”

Tôi tuyệt vọng nhìn Bùi Tung nằm trong vũng máu, nửa sống nửa chết, không ngừng gọi tên cậu trong nước mắt:

“Cậu tỉnh lại đi, Bùi Tung…

Bùi Tung…

Bùi Tung…”

Hận thù thúc đẩy tôi một lần nữa vươn tay, nhặt cây búa dưới đất lên, định giáng xuống đầu tên đàn ông nằm bất động.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, Mã Oánh đã đưa tay ngăn lại, giật lấy cây búa mà tôi định nện vào đầu hắn.

“Không được giết hắn.”

“Hắn vừa mới định giết bà và con trai bà đấy!”

Tôi gào lên, nước mắt mờ hết cả mắt.

“Cứu Bùi Tung trước đã.”

Tôi quay đầu lại nhìn Bùi Tung:

“Đúng, đúng rồi, cứu Bùi Tung đã. Nhưng sao xe cấp cứu vẫn chưa tới?!”

Tôi tuyệt vọng cõng Bùi Tung toàn thân bê bết máu, lao ra khỏi cửa.

Vừa chạy ra tới sân, phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, một luồng khí nóng hừng hực ập thẳng vào tôi.

Tôi nhận ra điều gì đó, liền dốc sức lao ra khỏi phạm vi luồng khí nóng bao trùm.

Chạy ra khỏi sân, tôi ngoái đầu nhìn lại, người phụ nữ ấy đang đứng giữa ngọn lửa rực cháy, dần bị ngọn lửa nuốt chửng, cùng tất cả mọi thứ xung quanh.

Chưa đầy mười giây, cả ngôi nhà đã trở thành biển lửa, cháy dữ dội, thiêu rụi tất cả.

Tôi cõng Bùi Tung chạy thục mạng về phía khu đất trống, không dám quay đầu lại.

Tôi ngã quỵ trước xe cứu thương vừa đến.

Y tá lập tức đỡ Bùi Tung lên cáng, tôi cũng theo lên xe.

Bác sĩ và y tá cùng cố gắng cứu chữa cho Bùi Tung.

Tay tôi run rẩy rút điện thoại gọi 119 báo cháy lần nữa.

Người đàn bà ấy đúng là điên rồi.

Điên như tôi.

Không, còn điên hơn tôi nữa.

13

Y tá nhanh chóng đưa Bùi Tung vào phòng cấp cứu.

Tôi ngồi bệt trên ghế, trong đầu toàn là hình ảnh cậu bê bết máu, nỗi sợ mất cậu lần nữa khiến tôi nghẹt thở.

Khi thấy ba mẹ tôi vội vàng chạy đến bệnh viện, tôi mới bật khóc, nhào vào lòng họ:

“Mẹ ơi, Bùi Tung… cậu ấy có chết không?”

Mẹ tôi xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Không đâu, Tiểu Tung là một đứa trẻ tốt, nó sẽ ổn thôi.”

Chúng tôi cùng ngồi ngoài chờ trong lo lắng.

Khi bác sĩ bước ra, ba tôi liền hỏi gấp:

“Bác sĩ, thằng bé sao rồi?”

“May mà đưa tới kịp thời, hiện đã qua cơn nguy kịch.”

Nghe được câu đó, tảng đá trong lòng tôi mới thật sự rơi xuống.

Đến gần sáng, Bùi Tung mới dần tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, đã thấy tôi và ba mẹ tôi đều có mặt bên cạnh, ba người mừng rỡ phát khóc.

Lần đầu tiên, Bùi Tung cảm thấy được sống thật tốt biết bao.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, liền hỏi:

“Hôm đó lẽ ra cậu nên ở trường rồi mà, sao lại còn ở nhà?”

“Tớ về lấy miếng ngọc cha tớ để lại.”

“Cha tớ bảo tặng nó cho người quan trọng nhất.

Tớ muốn tặng cho cậu… nhưng tớ làm mất rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương