Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
…Nhưng tôi chưa kịp cười xong thì cứng họng.
Bởi sáng hôm , quản gia báo có một chàng trai mặc sơ mi trắng, trông cũng khá ổn, ôm một túi đồ đó đứng dưới mưa đêm.
Vội vàng kéo Trần Tịch nhà, tôi thấy anh ướt sũng, gần như sắp ngất vì lạnh.
Thế túi thuốc anh ôm trong , dù bị mưa dầm đêm vẫn khô ráo như mới.
Nhìn đống thuốc đủ loại, nhìn là giá chẳng rẻ, tôi bỗng dâng đủ mùi vị.
Chỉ tôi , tôi có mời ngay bác sĩ giỏi nhất.
Còn cái này… vốn là tôi cố tình “không chữa” lấy cớ lười vài .
Thay quần áo xong, anh vẫn lạnh mức toát hơi sương, mệt mỏi yếu ớt hơn tôi cái nằm liệt mấy hôm.
Nhưng ngay lúc như vậy, anh vẫn giữ nguyên phong độ, còn có thêm vẻ mong manh khiến tim tôi lỡ nhịp.
Tôi nuốt nước bọt, bưng chén nước gừng , đút anh uống mấy ngụm.
Anh lặng lẽ đỡ tay tôi, cụp xuống, mềm như nước mùa xuân.
Tôi tò mò:
“Sao em chị ?”
Tôi đâu có đăng trạng thái, cũng chẳng báo ai. anh thì vốn không nhắn tin cho tôi nhiều.
Anh ngước , giọng nhẹ như gió:
“Trên WeChat của chị hình… một ốm. Với lại, đây chị nhắn cho tôi rất đều, mấy hôm nay bỗng thất thường. Tôi đoán chắc chị . Vả lại tôi chị không đi viện, nhưng không rõ bị , nên…”
Nên anh mua… tất các loại thuốc đắt tiền có nghĩ ra.
Tôi nghẹn họng, chẳng nói một câu trách móc.
Tôi , dù nhận tiền sinh hoạt phí của tôi, nhưng anh chưa từng tiêu xài hoang phí.
Ngoài những lần đi ăn cùng tôi, nếu ăn ở canteen, anh toàn gọi món giảm giá.
Tôi không rõ anh tìm ra địa chỉ nhà họ Chu bằng cách nào, nhưng chắc chắn không dễ dàng.
Nghĩ tới đây, tôi càng rối.
Tôi định bỡn cợt vài câu xua bớt sự ngọt ngào ngượng ngùng này…
Nhưng Trần Tịch bất ngờ thò tay n.g.ự.c áo.
Tôi tưởng anh định lấy dáng “mỹ nam tật” quyến rũ tôi, chuẩn bị tinh thần chống cự… rồi đầu hàng.
Ai ngờ, anh chỉ rút ra một chiếc hộp nhung giản dị.
Bên trong là một chiếc vòng tay vàng nhỏ xíu.
Nói thật, quà tặng tiện tay ba tôi đưa cho trợ lý còn giá trị hơn cái này.
Thế nhưng, khi anh đặt nó tay tôi, tôi lại thấy… nặng như ngàn cân.
Anh khẽ cắn môi, nhìn xuống, vừa bối rối vừa căng thẳng:
“Tôi chưa từng… với ai, nhưng tôi , không chỉ nhận quà của chị. Xin lỗi, tiền lương mấy tháng nay tôi chỉ mua cái này. Nhưng tôi hứa, này khi thăng chức, tôi sẽ đổi cho chị cái to hơn. Chị đừng… chê nhé.”
Nói câu cuối, mặt anh đỏ bừng.
Còn tôi thì… thì mất mặt vô cùng vì nhào lên ôm lấy cơ bụng tám múi của anh, khóc nỗi lớp phấn Chanel trên mặt trôi thành từng vệt.
Tôi thề, đây tôi chưa từng định yêu thật.
Nhưng lúc này…
Tôi e là… tôi sắp đỗ anh rồi.
yêu một lần thật thì làm sao?
Tôi nghĩ mãi cũng không tìm ra câu trả lời.
Thế là tôi quyết định… hỏi Chu cũng là chồng của tôi.
Nghe xong câu hỏi, mặt anh lập tức đen lại. Một tay an ủi “bạch liên hoa” đang khóc lóc vì câu nói của tôi, tay kia thì có vẻ giơ ngón giữa về phía tôi.
Tắt video call, sắc mặt anh còn khó coi hơn hồi nhỏ bị tôi lừa ăn miếng bánh có ruồi.
“Thẩm Tâm Ngữ, tôi khuyên cô đừng suốt giở trò với tôi. Tôi nói nhiều lần rồi, lúc lấy cô là bị ép buộc. Giờ tiền nợ nhà cô tôi trả xong, giữa chúng ngoài cái danh nghĩa ra, chẳng còn khác!”
Kết quả là ngoài một cái trợn , tôi chẳng moi từ anh.
đó, tôi tìm đám bạn chí cốt.
Cô bạn A – này chuyên dính lấy các nam minh tinh, chính là một tay chơi chính hiệu vừa ôm một tiểu sinh nổi tiếng vừa cười khúc khích:
“Thích thì cứ vung tiền, hoặc cho anh cơ hội thăng tiến. Khiến anh bận rộn, rồi thừa cơ lấn tới, đưa ra vài yêu cầu anh không từ chối , đó thì hì hì hì…”
Tôi lập tức chặn câu nói sắp bước sang vùng 18+ của cô ấy. Nghĩ một lúc, tôi nhận ra không khả thi.
Tiền tôi cho Trần Tịch không ít, anh chẳng hề mặn .
Còn cơ hội thăng tiến… tôi cũng giới thiệu vài vụ lớn cho văn phòng luật của anh, lại chỉ đích danh anh phụ trách.
Kết quả là mấy liền anh quay như chong chóng, ngủ chưa tới hai tiếng mỗi , suýt thì lăn ra chết.
Cô bạn B – một fan cứng mê kiểu bạch liên hoa mỉm cười vấn:
“ rung động, thì rung thân đi. Cậu mua mấy bộ váy nóng bỏng không mặc chồng, mặc cho anh xem, rồi là…”
Tôi lại chặn ngay câu nói cũng sắp sang 18+, và nghiêm túc giải thích: bao là Trần Tịch chứ không tôi. Nếu thân là kim chủ lại mặc đồ cosplay ra lấy đối bao nuôi của mình thì khác tôi bỏ tiền còn tự dán mác rẻ tiền cho bản thân.
Thế là tôi bị hai bà bạn liên thủ đuổi khỏi phòng riêng.
Còn bị bắt trả tiền nữa.
Shift!
Mấy , tiệc tùng vẫn nhiều, nhưng câu trả lời tôi thì chẳng có cái nào.
tôi còn đang loay hoay với chuyện tình cảm, lại không ý nguy hiểm đang âm thầm kéo .
Nói ngắn gọn… tôi bị bắt cóc.
Bắt cóc là tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình nay lại rơi xuống đầu tôi, một nữ phụ không hẳn ác độc.
Nois chỉ xui thôi thì vẫn chưa đủ.
Vừa nhận ra mình bị bắt, tôi lập tức vận dụng tác phong tiểu thư nhà giàu, bình tĩnh nói:
“ bao nhiêu tiền mặt, gọi cho bố tôi, ông sẽ đưa đủ.”
Tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt nhếch mép cười lạnh, lấy sống d.a.o gõ nhẹ má tôi gõ làn da kem Lamer chăm sóc kỹ lưỡng:
“ tiền làm ? chỉ thấy ngứa với cái bản mặt ‘thiếu gia hống hách’ của Chu . Nên xem, vợ bị bắt, còn giữ cái bộ mặt bình thản đó không.”
“Chỉ mày ngoan ngoãn, bọn sẽ không lấy mạng mày. Chờ tới, bọn đ.â.m cho nó mấy nhát rồi thả mày. Tất nhiên, nếu mày xót chồng thì có thay chịu đâm.”
Tôi suýt khóc, giải thích rằng quan hệ giữa tôi và Chu tốt mức… cho dù có bị treo ngược, m.á.u chảy lênh láng ngay mặt, tôi cũng chỉ lo m.á.u có dính bộ đồ mới mua của mình hay không.
Nhưng lũ bắt cóc chẳng tin, lập tức gọi cho Chu báo tin.
Bên kia im lặng vài giây rồi mới hỏi:
“…Vợ nào?”
Tôi & lũ bắt cóc: “…”
Chu : “Nhã Nhã, Tiểu Liễu, hay Chi Chi?”