Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tháng ly hôn, tôi theo thói quen quay về nhà chồng .
Đang lén đi thì bị anh ta bắt gặp ngay tại .
Tôi vắt óc bịa lý do, anh lạnh mặt mở cửa phòng rồi nói với tôi:
“Đã đến rồi thì ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
Thế là tôi theo anh vào nhà, ăn xong đi.
Anh chặn tôi lại, lạnh lùng nói:
“Thanh toán ăn đi.”
Tôi chuyển cho anh thì điện đã bị anh rút mất.
Anh tay về phía giường lớn trong phòng ngủ:
“Trước đây ăn đều dùng cái đó để trả.”
Tôi hơi chùn bước:
“Nhưng… chúng ta đã ly hôn rồi mà.”
Anh bế bổng tôi lên, nghiến răng nói:
“Ly hôn thì đã sao? Có là yêu đâu!”
Chương 1
đang rửa nho ở bồn nước trong công ty, một đồng nghiệp bỗng hỏi tôi:
“Khả Hứa, sao dạo này cậu không đeo nhẫn nữa?”
Tay tôi khẽ run, mấy quả nho rơi khỏi rổ.
Tôi nhặt lên xem như không có gì rồi đáp:
“Ngón tay béo lên, đeo không nữa.”
Đồng nghiệp kinh ngạc:
“Không cậu có thai đấy chứ?”
Tôi quay mặt đi cười nhạt:
“Không có đâu.”
tháng trước, tôi và Chu Duy Xuyên đã ly hôn.
Chuyện này ngoài người trong cuộc, không ai hay biết.
Thấy tôi không nói nhiều, đồng nghiệp không hỏi thêm.
Về ngồi, tôi thấy điện hiện lên một tin nhắn .
Chồng : Quần áo của em chưa lấy .
Tôi: Em nhớ là đã mang đi rồi mà.
Anh gửi đến một tấm ảnh.
Một váy ngủ dây màu hồng, gợi cảm.
Chồng : Cái này, em còn không?
Mặt tôi đỏ bừng bên kia màn hình.
Hoảng hốt gõ chữ:
Tôi: Không cần nữa, anh vứt đi đi.
Chồng : Vứt đi? Rồi bị biến thái nhặt được à?
Tôi: Vậy anh gửi lại cho em đi.
Chồng : Không rảnh. thì tự đến lấy.
váy này tôi không nhớ mình mua nào.
Nhưng chắc là chưa từng mặc.
Tôi: Anh xử lý thế nào được.
Tôi tắt khung chat với anh, mở cuộc trò chuyện với bạn thân.
Bạn thân: Bảo bối, dạo này thế nào? Đầu còn khó chịu không?
Tôi: Mình ổn rồi, tuần trăng mật của cậu vui chứ?
Bạn thân: Vui lắm, ước gì cậu đi cùng mình.
cô ấy kể chuyện trong kỳ trăng mật, buổi chiều tôi làm việc lén lướt điện , thời gian trôi nhanh.
Tan làm buổi , trên đường về tôi gọi một phần đồ ăn.
Xuống xe thì được cuộc gọi của shipper, nói đã giao cho người nhà.
Tôi sững người:
“Nhà tôi không có ai cả.”
cậu shipper to:
“Có mà, là một người đàn ông, còn khá đẹp trai nữa. Là chồng chị đúng không?”
Chương 2
Tôi cầm điện đứng ngây tại , ấp úng hồi lâu:
“Người đó… không chồng, là chồng .”
Shipper chưa đã cúp máy.
Tôi nhìn màn hình mà buồn bực.
Lại quên đổi địa rồi.
Do dự lâu, tôi nhắn tin cho Chu Duy Xuyên.
Tôi: Chu Duy Xuyên, đồ ăn của em giao đến anh rồi.
Chu Duy Xuyên: được rồi.
Tôi: Anh có thể gọi người mang sang cho em không?
Chu Duy Xuyên: Mang sang thì nguội mất, rồi em ăn đồ nguội à?
Tôi: Hâm nóng lại là được.
Chu Duy Xuyên: Thứ rác rưởi này còn cần hâm nóng?
Tôi: Vậy anh ăn đi, đừng lãng phí.
Chu Duy Xuyên: Tôi không ăn đồ ăn rác.
Chu Duy Xuyên: ly hôn, em toàn ăn mấy thứ này sao?
Tôi không dám trả lời.
Chu Duy Xuyên: Em đuổi bảo mẫu rồi à?
Tôi: Một mình em vẫn sống tốt.
Chu Duy Xuyên: Ngày nào ăn đồ giao mà gọi là sống tốt?
Dù đọc chữ khác với nói trực tiếp,
nhưng những lời này của anh vẫn khiến tôi khó chịu.
Đồ ăn giao thì sao chứ,
thân trâu ngựa được ăn đồ giao đã là tốt lắm rồi.
Anh nhắn thêm mấy tin nữa, tôi đều không trả lời.
Tôi gọi lại một phần cơm niêu.
Nhưng đồ ăn còn chưa tới thì người giao hàng đột nhiên gõ cửa.
“Cô Hứa, đồ ăn của cô đây.”
Tôi nhìn hộp cơm tinh tế, ngơ ngác:
“Tôi không gọi…”
Cậu giao hàng nói:
“Là anh Chu Duy Xuyên nhờ tôi mang đến. Anh ấy dặn cô ăn .”
Tôi lấy, tiễn cậu giao hàng đi.
Ăn xong, tôi nhắn tin cho Chu Duy Xuyên.
Tôi: Cảm ơn bữa cơm của anh.
[Chuyển 50 tệ]
Chu Duy Xuyên: Cơm tôi nấu đáng từng đó thôi à?
Tôi lại chuyển thêm cho anh 50 tệ.
Chu Duy Xuyên: […][…][…]
Chương 3
Cuối tuần được nghỉ, bạn thân nhờ tôi giúp chọn quà tốt nghiệp cho em trai cô ấy.
Tôi thấy một đồng hồ đẹp nên đặt mua ngay.
Chưa đầy mười phút , Chu Duy Xuyên đã nhắn tin.
Chu Duy Xuyên: Em mua đồng hồ à?
Tôi: Sao anh biết?
Chu Duy Xuyên: Tin nhắn trừ gửi sang tôi.
Tôi: Xin lỗi, em quên chuyển tài , để em trả lại cho anh.
Chu Duy Xuyên: Không cần. Gu chọn đồ trẻ con thế này, em mua tặng ai vậy?
Tôi đang gõ trả lời thì bên kia đã nhắn tiếp.
Chu Duy Xuyên: Thôi, không cần nói, tôi không hứng thú.
Tôi: [Chuyển 20.000 tệ]
Tôi: Anh đi.
Nhưng cho đến lệnh chuyển hạn, anh vẫn không .
Bạn thân tôi than thở xong thì xúi:
“Hay người tái hôn đi.”
Tôi không trả lời, lảng sang chuyện khác.
Buổi tôi không bắt taxi mà đi xe buýt về nhà, chậm rãi thong thả.
Cho đến nhìn thấy câu đối viết tay dán trước cửa, tôi mình lại theo thói quen quay về nhà chồng .
Tôi đang lén đi thì bị anh bắt gặp ngay tại .
Tôi vắt óc nghĩ lý do, Chu Duy Xuyên lạnh mặt mở cửa phòng nói với tôi:
“Đã đến rồi thì ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
Quả thật tôi đói, thế là theo anh vào nhà.
Anh nhanh chóng nấu ba món một canh.
Ăn xong tôi đứng dậy đi.
Anh chặn tôi lại, lạnh lùng nói:
“Thanh toán ăn đi.”
Tôi chuyển thì bị anh rút mất điện .
Anh tay về phía giường lớn trong phòng ngủ:
“Trước đây ăn đều dùng cái đó để trả.”
Tôi có chút sợ hãi:
“Nhưng… chúng ta đã ly hôn rồi.”
Ánh mắt anh sầm, trầm xuống:
“Ly hôn rồi mà còn quay về nhà tôi?”
Tôi cắn môi lùi lại một bước, xoay người đi.
Chu Duy Xuyên bước lên trước, vác tôi lên vai, nghiến răng nói:
“Ly hôn rồi, chứ có là không yêu nữa đâu!”
Chương 4
Hôm đi làm, tôi đến muộn nửa tiếng.
Xử lý xong công việc, ngồi thẫn thờ tại , trong đầu cứ vang lên câu nói của Chu Duy Xuyên.
Ly hôn rồi, chứ có là không yêu nữa đâu.
Rõ ràng giấy ly hôn là anh giấu đi, vậy mà sao vẫn luôn miệng nói yêu tôi?
Đang thất thần thì màn hình bật lên tin nhắn của anh.
Chu Duy Xuyên: Em ăn cơm chưa?
Tôi: Rồi.
Chu Duy Xuyên: Nhưng dì nói cơm trong tủ lạnh em không mang đi.
Tôi: Em không biết trong tủ lạnh có cơm.
Chu Duy Xuyên: [Giận][Giận][Giận]
Chu Duy Xuyên: Tôi làm từ sáng, để lại giấy nhắn cho em, em không thấy à?
Tôi cúi đầu mím môi, má nóng bừng.
Vì mơ mơ hồ hồ lại cùng anh làm chuyện không nên làm, sáng tỉnh dậy hối hận không thôi.
Vội vàng mặc quần áo đi, về nhà tắm rửa lại nên đi làm muộn.
Chu Duy Xuyên: Trưa nay em lại ăn đồ giao à?
Tôi: Ăn ở căng tin công ty.
Chu Duy Xuyên: Vậy còn được. tôi đón em, ăn gì?
Tôi: Chúng ta đã ly hôn rồi.
Gửi xong lâu, bên kia có tin nhắn .
Chu Duy Xuyên: Không cần em nhắc.
Tôi nghĩ từ chối như vậy, anh sẽ không đến nữa.
Nhưng cùng đồng nghiệp bước khỏi thang máy,
tôi đã thấy anh đứng trên bậc thềm, lớp kính lặng lẽ nhìn vào trong.
“Khả Hứa, chồng cậu đến kìa!”
Tôi dừng bước, nhưng bị đồng nghiệp kéo tay đi khỏi tòa nhà.
“Bác sĩ Chu, vợ anh hôm nay bị nôn đó.”
Chương 5
Tay tôi đang giơ ngăn đồng nghiệp thì cứng lại giữa không trung.
Chu Duy Xuyên kéo tay tôi, hỏi:
“Sao lại nôn? Dạ dày không khỏe à?”
anh có chút lo lắng.
Tôi rút tay về, nhưng thấy đồng nghiệp đang nhìn chúng tôi với vẻ đầy tò mò.
Thế là tôi khẽ nắm lại tay anh.
Ngay giây đã bị anh siết chặt.
Đồng nghiệp nói với anh:
“Chắc là đồ ăn trưa không sạch, cô ấy ăn vào nôn .”
“ đó tôi pha cho cô ấy một cốc nước chanh, cô ấy nói đỡ rồi, chiều còn ăn mấy bánh quy mặn.”
Chu Duy Xuyên gật đầu với cô ấy, dịu lại:
“Cảm ơn cô đã chăm sóc vợ tôi.”
Đồng nghiệp cười xua tay rồi vội vã đi.
Đợi cô ấy đi xa, tôi nhỏ nói:
“Buông đi.”
Anh không nhúc nhích, tôi giật tay một cái, anh chậm rãi thả .
Anh tiếp tục hỏi:
“Vì sao lại nôn?”
nói không còn dịu dàng kiên nhẫn như lúc nãy.
Tôi quay mặt đi, lạnh nhạt đáp:
“Không liên quan đến anh.”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Nửa tiếng tôi về đến nhà.
Vì không quá đói, tôi ăn một miếng bánh rồi ngủ luôn.
Nửa đêm bị cơn đau quặn dạ dày đánh thức, tôi lê khỏi giường đun nước, uống thuốc, gần như dùng sức lực.
Mùa hè , mồ hôi thấm ướt áo ngủ dính sát da,
nhiệt độ hạ xuống khiến người tôi lạnh run từng đợt.
Thuốc chưa kịp có tác dụng, tôi với lấy điện gọi xe đi bệnh viện.
“Tài xế ơi, làm ơn chạy đến dưới lầu, tôi đau dạ dày.”
“Tôi sẽ trả thêm , làm ơn giúp tôi…”
Bên kia im lặng.
Tôi gọi thêm tiếng.
Cuối cùng có người nói:
“Là tôi, Chu Duy Xuyên.”
Tôi sững người, kịp phản ứng liền vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi… tôi gọi nhầm số…”
Đúng lúc này, dạ dày lại quặn lên một cơn đau dữ dội, tôi đau đến mức cắn chặt môi.
anh khàn đi, gấp gáp hơn:
“Tôi đang ở dưới lầu, bây giờ lên thang máy.”
Tôi cố kìm nước mắt, nhưng mắt càng lúc càng cay.
Bỗng anh gọi một tiếng:
“Vợ ơi?”
“Vợ à, thấy không?”