Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Con xen vào hòa giải, thu giỏ trái cây rồi mời Trần Quế Thanh ngồi xuống.

Chúng tôi ít khi gặp , nên lần này tôi mới có dịp quan sát kỹ gương của cô ta.

Ở khóe mắt phải của con có một nốt ruồi nhỏ, vị trí trên Trần Quế Thanh có một vết lõm nhỏ — trông như sẹo tác động từ con người.

Chẳng lẽ là… trùng hợp?

“Chị Dung à, viện trưởng ở đây là bạn tôi, tôi đã nhờ rồi. Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé.”

Trần Quế Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, ngón tay uốn cong như hoa lan vuốt tóc đen bóng.

Tôi cũng cười nhẹ:

“Đúng rồi, ráng dưỡng bệnh cho mau xuất viện, ngày nào cũng bị , phiền c.h.ế.t được.”

“Không sao, đó là kiểm tra định kỳ thôi. Chỉ sợ người ta không mới đáng . Dù sao chi phí cũng anh Khương , hì hì.”

Trần Quế Thanh liếc mắt dịu dàng với Khương Văn, mỉm cười nhìn .

“Cô Quế Thanh, không biết cô m.á.u ?”

B.”

B.”

Khương Văn và Trần Quế Thanh đồng thanh.

Ánh mắt tôi đảo qua gương người họ.

Thái độ có vẻ bình thường, cử chỉ quá thân thiết so với mức “bạn đồng nghiệp”.

“Tôi và Ngọc Dung m.á.u O, lúc cô sinh mà bị băng huyết, tôi phải truyền không ít m.á.u cho cô nữa.”

tôi sa sầm , Khương Văn vội vàng đánh trống lảng.

người m.á.u O, đúng là có duyên thật.”

Trần Quế Thanh chăm chú đọc báo cáo sức khỏe của tôi, thỉnh thoảng căn dặn con tôi những điều cần chú ý khi chăm sóc tôi.

khi xuất viện về , bé Hoan Hoan chạy tới ôm chặt chân tôi:

“Bà ơi! Con nhớ bà quá!”

Tôi bế con bé , hôn vào má bụ bẫm của nó.

Tôi quen Khương Văn qua mai mối.

Lúc , tôi chỉ là một cô giáo dạy nhạc tiểu học, anh đã là trưởng bộ môn.

bên đình hài lòng. Chúng tôi kết hôn vội vàng, sống với mơ hồ mà cũng đã hơn ba mươi năm.

khi con ra đời, công việc của Khương Văn càng bận rộn hơn.

Để anh yên tâm việc, tôi từ bỏ sự nghiệp, ở toàn thời gian việc và chăm sóc con.

Khi phòng thí anh thiếu kinh phí, tôi không ngần ngại hết tiền hồi môn và toàn bộ tiền tiết kiệm để hỗ trợ.

Khương Văn nhờ công trình nghiên cứu đó mà được phong giáo sư, vươn một tầng lớp mới.

Mọi người khen tôi có mắt chọn chồng, được người tài.

Khi sự nghiệp anh đạt đỉnh, thái độ anh với tôi cũng thân thiện hơn.

Anh từng ôm tôi mà hứa:

đời này anh sẽ đối tốt với em.”

Ba mươi năm qua, anh thực sự được điều đó.

Tiền lương và thưởng gửi đầy đủ vào tài khoản tôi, không chậm ngày nào. Mọi chi tiêu trong cũng anh , tôi muốn cũng được.

Biết tôi không nỡ tiêu tiền mua hàng hiệu, anh luôn tìm lý mang đồ đắt từ nước ngoài về tặng, đầy kín tủ quần áo.

khi giáo sư, anh thường xuyên đi công tác, có khi tháng trời chỉ có tôi và con ở .

Một lần tình cờ, tôi ảnh phòng thí đăng , mới biết Khương Văn và Trần Quế Thanh là đồng nghiệp.

Hồi yêu , anh từng kể: Trần Quế Thanh là mối tình đầu của anh.

người là thanh mai trúc mã, thi đậu vào Đại học Y.

Trong đại học thành đôi.

khi tốt nghiệp, một trường danh tiếng ở nước ngoài gửi thư mời cô du học.

Vì sự nghiệp, cô dứt khoát chia tay Khương Văn, chẳng bao lâu kết hôn với một đại ở nước ngoài.

“Cô ly hôn rồi, đúng lúc phòng thí ở đây tuyển người lương cao nên mới quay về.”

“Ngọc Dung à, mình có cháu rồi, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”

Khương Văn luôn an ủi rằng tôi không cần , trong lòng anh chỉ có tôi.

vì ngoại ngữ của Trần Quế Thanh giỏi hơn, nên mỗi lần đi công tác, người đi .

Tôi từng ngỏ ý muốn đi theo, anh luôn “không tiện”.

khi con cưới vợ, anh bảo không ai đưa đón con nhỏ, khuyên tôi nên ở .

Con khởi nghiệp, con dâu bận việc, dần dần việc chăm cháu mặc nhiên giao hết cho tôi.

Tôi đã 54 tuổi, sức khỏe không như trước. chỉ cần gương đáng yêu của bé Hoan Hoan, mọi mệt mỏi tan biến.

Đến tuổi này rồi, tính toán để ?

Tôi chợt tự hỏi chính mình.

———-

Đang mải nghĩ, điện thoại vang — là tin nhắn từ Khương Văn.

Mở ra, là bản xét ADN.

Mẫu xét là DNA của Kiệt, kết quả cho : cha là Khương Văn, mẹ là tôi.

Điện thoại liền đổ chuông.

“Ngọc Dung, dù bước này không cần thiết, anh không muốn em suy nghĩ lung tung. Đừng nói với Kiệt nhé.”

mình đúng là mẹ ruột của Kiệt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy anh nói thật đi, cái giấy báo tử kia là sao?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi anh thở dài:

“Thật ra… tờ giấy đó là của Quế Thanh.”

cơ?!”

Trái tim tôi vừa mới bình tĩnh , giờ treo lần nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương