Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ấy nghe tôi rất tốt, lại nghe kết cục của gia đình đó, cười rất ôn hòa.
Trước khi , tôi nhịn không được, hỏi Quý Ngọc trách tôi hay không. ra khỏi miệng tôi liền hối hận, tôi sợ lại kích thích đến cô ấy.
Tuy nhiên, cô ấy không hề kích động mà đứng đó ngây ngốc một lúc lâu.
lúc cô ấy ngẩn người, tôi cảm trôi thật chậm, từng giây từng phút đều là cực hạn dày vò.
Rồi cô chớp mắt và bật khóc. Cô ấy vừa rơi nước mắt, vừa cười: “Làm tôi không trách anh được? Nếu như tôi chưa từng ánh sáng, tôi chịu đựng được bóng tối. Anh kéo tôi ra khỏi vực sâu, lại tự đẩy tôi một vực sâu không đáy khác. Nếu như… nếu như anh chưa từng xuất thì tốt biết bao.”
Tôi cũng rơi nước mắt và : “Anh xin lỗi.”
cô ấy lắc đầu và không .
Lại một khoảng im lặng dài , rồi bác sĩ bước và nhắc tôi rằng đã đến lúc phải .
Tôi im lặng gật đầu, đứng theo bác sĩ ra ngoài.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của Quý Ngọc luôn dõi theo phía sau tôi.
Lúc xoay người đóng , tôi không nhịn được quay đầu cô ấy: “Ngày mai anh đến thăm em không?”
Quý Ngọc không trả , tiếp tục tôi với nụ cười rưng rưng nước mắt: “Tạm biệt, Bùi Cảnh.”
Lúc rời , bên ngoài trời đổ mưa to. Tôi không xe, cầm ô chậm rãi mưa.
Tôi lại nhớ đến đêm mưa năm mười sáu tuổi. Mặc dù lúc đó tôi chẳng cả, Quý Ngọc tin tưởng tôi hoàn toàn, tôi cũng đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy.
Rốt cuộc, không đường quay lại .
21
Lúc nhận được điện thoại của bác sĩ là 5 giờ sáng. Khi đó tôi gặp ác mộng bừng tỉnh, miệng khô lưỡi khô nên muốn uống ngụm nước.
Điện thoại reo gấp, tôi hoảng hốt nhấc máy: “ chuyện vậy?”
của bác sĩ giống như một tia chớp cắt màn đêm yên tĩnh: “Cô Quý tự sát rồi!”
Tôi sững sờ, không tin tai mình.
Lúc tôi đến nơi, tất cả bác sĩ đều đứng ở chờ tôi. Tôi giận dữ túm lấy cổ áo một người số đó.
“Tôi cmn đưa cho người một trăm vạn cho mỗi năm để chăm sóc tốt cho cô ấy, đây là cách người chăm sóc ?!”
Ánh mắt của bác sĩ tràn đầy sự hoảng loạn và áy náy: “Xin lỗi, anh Bùi.”
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận và bước về phía căn phòng nơi Quý Ngọc đang nằm.
bác sĩ theo sau tôi. Tôi hỏi họ chuyện đã xảy ra với Quý Ngọc.
Một bác sĩ trả : “Mấy năm nay cô Quý rất khó , cô ấy dùng thuốc dài, không xuất vấn đề , hôm nay chúng tôi mới phát ra rằng cô ấy đã bí mật để lại thuốc hàng ngày của mình suốt . Đêm , sau khi giả vờ , cô ấy đã uống tất cả chúng… hơn một trăm viên thuốc… Năm giờ sáng, bác sĩ ca trực đầu tiên đến kiểm tra tình hình của cô Quý. Lúc phát ra cô ấy không dấu hiệu sinh tồn nào ..”
lúc chuyện, chúng tôi đã tới phòng cô ấy.
Tôi run rẩy đẩy ra, bóng dáng Quý Ngọc cứ như vậy đập mắt. Cô ấy mặc váy màu trắng, im lặng nằm trên giường.
Trên khuôn mặt tái nhợt của anh không hề dấu hiệu đau đớn, trông như đang mê vậy.
Chân tôi đột nhiên mềm nhũn. Nếu không đặt nắm , thì đã ngã xuống đất.
Bác sĩ phía sau đỡ lấy tôi, giọng kinh hoảng: “Anh Bùi, anh làm vậy?”
Phải mất một dài tôi mới lấy lại được sức lực ở chân . Tôi phất phất : “ người ra ngoài chờ tôi trước.”
Cuối cùng, nơi này lại tôi và Quý Ngọc.
Tôi không biết mình đã đến bên giường cô ấy như thế nào, nhớ mình ngây ngốc cô ấy thật lâu.
Làm như vậy được? Người hôm khỏe mạnh, hôm nay đã chết?
Quý Ngọc đã c.h.ế.t rồi ?
Tôi gọi tên cô ấy, khóe miệng cô ta hơi nhếch , không đáp lại tôi.
Tôi lại nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón Quý Ngọc, lành lạnh và hơi cứng. Không giống cô ấy .
Đầu tôi ong ong.
Giờ phút này, tôi giống như mới nhận rõ thực. Quý Ngọc đã chết.
Toàn thân tôi mềm nhũn, lần này tôi không cố gắng chống đỡ .
Tôi ngã ngồi bên giường, nỗi sợ mất Quý Ngọc bao phủ tôi. Tôi nắm Quý Ngọc, xin lỗi một cách không mạch lạc và cầu xin cô ấy mở mắt ra tôi.
cho dù tôi gọi cô ấy thế nào, cô ấy cũng không trả tôi .
Bàn cô ấy càng lúc càng lạnh và cứng hơn, nhiệt độ cơ tôi cũng không làm ấm chúng được. Cuối cùng tôi ngã gục như một người c.h.ế.t đuối.
Một trăm viên thuốc , Quý Ngọc dùng ba tháng kế hoạch rời . Cô ấy tạm biệt với tôi trước khi rời , tôi lại không hề nhận .
Tôi tựa như một đứa trẻ ghé bên giường cô ấy gào khóc, khóc đến khàn cả giọng.