Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
chồng là “cục cưng” của cả nhà, suy thận, chồng tôi không hề do dự mà lấy thận của con ruột để thay cho cô .
Anh nói: “Một quả thận vẫn sống mà.”
Sau này, con tôi cũng suy thận, nhưng không cứu nó, nhà anh thậm chí không muốn bỏ tiền mua thuốc.
Con nhảy lầu. Tôi phát điên.
Chồng tôi lại ôm ấp bạn thân của chồng, tình cảm mặn nồng.
bữa tiệc của bọn họ, tôi bỏ nửa cân thạch tín vào đồ ăn.
Mở lần , tôi quay trở lại ngày trước khi con tôi ép hiến thận.
———–
Tôi chồng – Vương Tử Mặc – bóp cổ đến .
rất thảm, đầu đập vào tường, m.á.u b.ắ.n lên , trông cực kỳ khủng khiếp.
căm hận nhìn tôi: “Lâm Hi Hàn, cô bệnh thần kinh à?”
Tôi vừa cười vừa ho, m.á.u không ngừng trào ra từ khóe miệng.
“Viên Viên c.h.ế.t rồi, tất cả chúng đều đáng .”
Đau đớn, nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm – cuối cùng cũng có thể theo con rồi.
chồng, mẹ chồng, tiểu tam của chồng đều c.h.ế.t cả.
Vương Tử Mặc cũng không sống nổi.
Một mạng đổi bốn mạng, tôi không thiệt.
Mở lần , tôi rửa nhà vệ sinh.
Nhìn khuôn quen thuộc mà xa lạ gương, tôi choáng váng!
Nhìn đồng hồ trên điện thoại bên cạnh, nước tôi không thể ngăn lại.
Ngày 11 tháng 4 năm 2023 – chính là ngày mai, bọn họ sẽ lừa con tôi đến bệnh , cắt một quả thận.
Tôi lập tức mua vé bay hai sau – nay chỉ có một chuyến duy nhất, không bỏ lỡ.
Giao lại công việc cho đồng nghiệp – một cơ hội thăng chức thì chứ, làm so với Viên Viên của tôi .
Không kịp thu dọn hành lý, tôi chỉ mang theo CMND và điện thoại rồi vội vã lên đường.
Lúc ngồi trên bay, nước tôi lại không kìm mà rơi xuống.
lòng lặng lẽ cầu nguyện: “Viên Viên, đợi mẹ.”
Tôi nhắm lại, đầu bắt đầu lên kế hoạch báo thù.
Tôi không chỉ phải cứu con , mà những kẻ đó – tôi sẽ không tha cho một .
Khi bay hạ cánh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
nay là thứ Hai, Viên Viên vẫn còn học.
Tôi lập tức xe đến trường, nhất định phải đón con về trước, đưa nó đến nơi an toàn.
điện cho cô giáo chủ nhiệm nhưng không bắt , tôi nhắn: “Cô Từ, nhà có chuyện gấp, Vương Viên Viên cần xin nghỉ một tuần, tôi đến đón con .”
Khi tôi gần đến trường, cô Từ mới lại.
“Chào chị, phụ huynh của Vương Viên Viên, lúc nãy tôi dạy không nghe . qua chồng chị xin nghỉ giúp con rồi, nay không đến lớp đâu.”
Tim tôi như đập mạnh một cái – không ngờ chúng ra tay nhanh như vậy!
Tôi vội vàng cho bạn thân.
“Hoa Hoa, chuyện gấp! Cậu có tra danh sách bệnh nhân nội trú của bệnh Bác Ái không? Xem thử có tên Vương Viên Viên và Vương Lạc Sa không?”
Bệnh Bác Ái chính là nơi bọn họ thay thận kiếp trước.
Vương Lạc Sa là chồng tôi – tôi ghét nhất.
“, cậu đừng lo, nửa tớ báo lại.” – Hoa Hoa không hỏi thêm gì, cô ấy hiểu tôi.
Tôi giục tài xế chạy về nhà.
Nhắm liên tục cầu nguyện: Con vẫn nhà, đợi tôi.
Xuống xe mà chân tôi mềm nhũn.
Lảo đảo mở cửa – nhà không một bóng .
Viên Viên chắc chắn chúng đưa đến bệnh .
Tôi rửa bằng nước lạnh nhà vệ sinh.
Rồi vào phòng ngủ, gom hết giấy tờ, thẻ ngân hàng và trang sức. Cả vàng từng tặng mẹ chồng và chồng tôi cũng mang hết .
Họ không xứng! Là tôi mua, tôi có quyền lấy lại.
Vừa ngồi lên xe, Hoa Hoa đến: “Hàn Hàn, phòng 413 của bệnh Bác Ái. Tớ tới đó, cậu đừng lo.”
“Tớ nhờ xem rồi, hiện giờ Viên Viên vẫn an toàn.”
Tôi khẽ “ừ” một , hít sâu, mới nổ .
“Cảm ơn Hoa Hoa! Tớ đến nửa .”
Khi tôi đến bệnh , Hoa Hoa đứng chờ cửa.
Cô ấy nhẹ nhàng ôm tôi một cái, rồi kéo tay tôi chạy thẳng đến phòng 413.
“Viên Viên, đây là iPad mới mua cho con, cài sẵn hơn năm chục trò chơi rồi, chờ con xuất sẽ cho con chơi.”
“ ơi, thật sự không đau ? Cho thận cho cô có phải là đứa trẻ ngoan không?”
“Không đau chút nào, vài sẽ dẫn con ăn gà rán, hamburger, lẩu…”
Tôi tức đến mức đầu như bốc khói — chính là k
Đây mà là cha ruột ? Không bằng súc sinh!
Tôi đạp mạnh mở cửa phòng, sắc Vương Tử Mặc lập tức sầm lại.
uể oải nói: “ không công tác ? không báo trước mà về?”
Tôi giáng thẳng một cái tát vào .
“Chát…” — tát vang dội, Vương Tử Mặc ngây .
Hoa Hoa kéo Viên Viên đứng cửa.
Tôi lạnh lùng nói: “ cho phép các lấy thận của Viên Viên?”
xoa : “Tôi là nó, mạng là tôi cho. Chỉ là một quả thận thôi mà, có gì không ?”