Kiếp trước, chồng tôi đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim.
Tôi dù bụng bầu vượt mặt vẫn cố chạy đến bệnh viện, nhưng hắn đã không qua khỏi.
Vì không chịu nổi cú sốc ấy, tôi sinh non rồi băng huyết.
Sau vài ngày hôn mê, bạn thân tôi đến báo tin:
Đứa bé không giữ được nên đã được hỏa táng cùng chồng tôi.
Chưa kịp đau buồn thì một nhóm chủ nợ mặt mũi dữ tợn đã kéo đến giường bệnh quậy phá.
Lúc đó tôi mới biết, chồng mình đang nợ hơn 10 triệu tệ, mà người cùng gánh khoản nợ là tôi.
Mười năm sau, tôi nén cơn đau bệnh tật, lang thang nhặt rác ngoài khu biệt thự cao cấp.
Không ngờ lại nhìn thấy người chồng đáng lẽ đã chết từ lâu đang ôm bạn thân tôi và một bé trai bước xuống từ chiếc xe sang.
Đứa bé ấy trông giống tôi đến lạ, nhưng lại gọi cô ta là mẹ.
Tôi lao tới nhận người nhưng chồng cũ chỉ ném cho tôi tờ 100 tệ và cười nhạo:
“Lâm Diệu, cảm ơn cô đã sinh con cho tôi, còn giúp tôi trả nợ nữa.”
Tôi tức đến chết ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng cái ngày hắn lên cơn nhồi máu cơ tim.