Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Khi tin chiếc máy bay riêng của Phó Hàn Thâm mất liên lạc truyền , tôi đang quỳ trong Phật đường của Phó gia cũ, ngồi trên bồ đoàn tụng kinh cầu phúc cho anh ta.

Mẹ chồng khóc gần ngất xỉu, nắm chặt tay tôi, run giọng nức nở:

“Thanh Thanh à, nếu Hàn Thâm mà không còn nữa, Phó gia chúng ta biết phải sao đây…”

Tôi đỏ hoe mắt dìu bà, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ, mẹ đừng lo… đội cứu hộ đã xuất phát …”

Nhưng trong lòng, tôi chỉ nhếch môi cười lạnh.

May là ba ngày trước, tôi đã nhìn thấy những chữ “lơ lửng” kia.

Chúng thật quái lạ, lơ lửng trong không khí, nửa trong suốt, cứ lượn vòng trước mắt tôi:

【Nhanh đi bảo hiểm! Phó Hàn Thâm sắp , cùng nguyệt quang bỏ trốn .】

【Mà cái nguyệt quang đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, vốn chỉ là gái đi tiếp khách, không thể lên mặt được. Bởi vậy mẹ chồng cô mới không chịu chấp nhận, nhưng vì tham nhà cô, muốn để cô gánh nợ Phó gia. ả ta mang thai , ầm ĩ đòi vào cửa, Phó Hàn Thâm thương tiếc ả, nên chuẩn bị .】

【Đi bảo hiểm ! Nhớ điền người thụ hưởng là cô! Đợi hắn , cô chính là quả phụ hào môn.】

【Đúng đó, tuy Phó gia hiện tại nợ nần chồng chất, Phó Hàn Thâm còn âm thầm chuyển đi phần lớn tài lưu động, nhưng mấy bất động kia vẫn đáng giá lắm: trang viên, tòa nhà văn phòng, sân golf… Chỉ là Phó gia có tổ huấn, không được bán đi.】

nên mau bảo hiểm, nhớ chọn gói cao nhất! Có bao nhiêu đổ vào hết bấy nhiêu!】

Tôi nhìn chằm chằm những chữ kia, ngón tay run.

Ban , tôi không tin. Nhưng đọc, thấy đúng rợn người — tình huống hiện tại chẳng khác nào họ nói.

Tôi và Phó Hàn Thâm được coi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Chúng tôi vừa mới kết ba tháng.

Năm tôi tám tuổi, anh đã nắm tay tôi, thề thốt: này sẽ cưới tôi về nhà.

Nhưng không ngờ, khi kết , anh ta hầu chẳng mấy khi về nhà.

Chúng tôi thậm chí còn chưa từng trở thành vợ chồng theo đúng nghĩa.

Đêm tân , anh ta còn cớ “sợ tôi mệt”, dọn sang thư phòng ngủ.

Khi ấy, tôi còn ngây thơ cảm động vì nghĩ anh ta chu đáo, nào ngờ… ngoài kia anh ta đã sớm có nguyệt quang, thậm chí còn có cả con riêng!

Tôi lập tức cho người đi điều tra.

Rất nhanh, loạt ảnh gửi về: Phó Hàn Thâm ôm eo một người phụ nữ lạ mặt, đứng trước cổng bệnh viện tư nhân.

Mà anh ta thì nói dối tôi là đi tác.

Không chỉ , từ thư của anh ta, tôi còn nhận được tin xác thực — Phó Hàn Thâm quả thật đang âm thầm chuyển dời tài .

【Đừng ngây ra nữa! Mau liên hệ ty bảo hiểm! Loại đàn ông cặn bã này, giữ gì!】

bảo hiểm hàng không, số bồi thường cao tốt! Một khi hắn , cô sẽ “rút củi đáy nồi”, nắm hết tài .】

【Người thụ hưởng nhất định phải là cô, tuyệt đối đừng để hắn phát hiện!】

Những chữ kia cứ có sinh mệnh, dồn dập thúc giục tôi ra tay.

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh gọi cho luật sư riêng:

“Luật sư Trương, lập tức giúp tôi liên hệ năm ty bảo hiểm, gói bảo hiểm hàng không cao nhất cho Phó Hàn Thâm. Người thụ hưởng, tất cả chỉ định là tôi.”

dây bên kia thoáng ngập ngừng:

“Phu nhân… chuyện này là…?”

“Tuyệt đối đừng hỏi.” Tôi nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của mình trong gương, giọng lạnh lẽo:

“Chỉ cần thật nhanh. Và thật kín.”

Ba , tôi ngồi trong phòng VIP của ty bảo hiểm, trước mặt bày đủ năm bản hợp đồng.

Quản lý bảo hiểm tươi cười niềm nở:

“Phu nhân Phó, đây là gói bảo hiểm hàng không cao nhất thị trường hiện nay, mỗi hợp đồng giá trị hai tỷ, tổng cộng mười tỷ.”

Tôi cúi tên, nét bút vững vàng đáng sợ:

“Điều kiện bồi thường?”

“Chỉ cần xác nhận Tổng giám đốc Phó tử vong trong tai nạn hàng không, trong vòng 72 , khoản bồi thường sẽ lập tức giải ngân.”

2.

48 , đội cứu hộ tìm thấy xác máy bay.

Thi thể đã nát bươm, không còn nhận dạng được, chỉ còn chiếc nhẫn cưới — đôi nhẫn tôi và Phó Hàn Thâm từng trao cho nhau ngày thành — còn miễn cưỡng phân biệt nổi.

Mẹ chồng gục lên cái xác ấy gào khóc thê lương:

“Con ơi… sao con đi này!”

Tôi đứng bên cạnh, nước mắt lã chã rơi:

“Mẹ… để Hàn Thâm ra đi trong thể diện đi ạ.”

【Nhanh giấy đồng ý hỏa táng! sớm tốt, để bà già này khỏi kịp giám định DNA.】

【Đúng, phải tranh thủ lúc bà ta chưa phản ứng kịp! Mà giấy hỏa táng cũng dễ thôi, trước khi lên máy bay Phó Hàn Thâm đã dặn dò thư chuẩn bị sẵn .】

【Nhớ được giấy chứng tử hôm nay, tránh rắc rối phát sinh!】

Bàn tay tôi run rẩy, vẫn dứt khoát vào giấy hỏa táng. Tôi quay sang cảnh sát, giọng nghẹn ngào:

“Xin anh giúp nhanh thủ tục chứng tử… mẹ chồng tôi không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa.”

Viên cảnh sát gật , đầy cảm thông:

“Phu nhân Phó, xin nén bi thương. Chúng tôi sẽ ưu tiên xử lý.”

Tang lễ của Phó Hàn Thâm được tổ chức xa hoa cực điểm.

Trong đường phủ kín hoa hồng trắng, chiếc quan tài pha lê rỗng không, hũ tro cốt vẫn còn để tạm trong từ đường Phó gia, chưa hạ táng.

Tôi vận áo tang đen, mặt mày tái nhợt, được hai người hầu dìu đứng ở trung tâm đường. Nước mắt rơi lã chã, trông thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Nhân lúc không ai để ý, tôi lén mở điện thoại.

Tài khoản mạng xã hội của nguyệt quang kia — Lâm Vi — vừa cập nhật trạng thái.

Một tấm hình hoàng nơi hải đảo.

chữ ngắn ngủi đi kèm:

“Tái sinh.”

Trong góc bức ảnh, một bàn tay xương khớp rõ ràng đặt trên vai cô ta.

Trên cổ tay kia, vẫn còn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe tôi tặng hắn năm mười tám tuổi.

Tôi nhìn chằm chằm tấm hình, bỗng bật cười.

Cứ chạy đi.

Đợi lúc người quay về, thì Phó gia này… đã chẳng còn một nắm tro tàn.

Nhưng lúc này tôi không thể để lộ sơ hở. Thu điện thoại, tôi vùi mặt vào khăn tang, tiếp tục khóc nức nở.

Đám khách xì xào:

“Phu nhân Phó thật tình sâu nghĩa nặng…”

“Nghe nói ba ngày nay cô ấy không chợp mắt, vẫn luôn túc trực trong đường.”

“Phó gia mà gặp phải chuyện này, này biết sống sao cho nổi…”

Đúng lúc ấy, cửa đường bị đẩy mạnh, vang rền.

Mấy gã đàn ông mặc vest đen xông vào, người dẫn đeo kính gọng vàng, giọng sang sảng:

“Phu nhân Phó, chúng tôi là đại diện của Hằng Tín Tài Chính. Khi còn sống, Tổng giám đốc Phó còn nợ ty chúng tôi ba trăm hai mươi triệu. Hôm nay, bắt buộc phải có câu trả lời!”

Cả đường nổ tung trong tiếng xôn xao.

Sắc mặt mẹ chồng tôi tái mét, run rẩy chỉ tay vào họ:

người… Hàn Thâm mới mất, xương cốt còn chưa lạnh, mà người dám…”

Tôi lập tức giữ chặt tay bà, giọng yếu ớt mà kiên quyết:

“Mẹ, xin mẹ đừng tức giận.”

đó, tôi quay sang đối mặt với nhóm chủ nợ, đôi mắt hoe đỏ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp:

vị yên tâm, Phó gia tuyệt đối không quỵt nợ.”

Tôi từ trong túi xách ra một tập tài liệu, mở ra trước mặt mọi người:

“Đây là ba bất động thương mại của tập đoàn Phó ở phía đông thành phố, trị giá ba trăm năm mươi triệu. Tôi nguyện ý đem chấp cho quý ty, chỉ xin vị…”

Tôi nghẹn giọng, để nước mắt rơi xuống vừa đúng lúc:

“Chỉ xin cho Hàn Thâm được ra đi trong thể diện.”

Cả đường thoáng chốc im phăng phắc.

Chỉ có những bình luận vô hình không ngừng quét qua trước mắt tôi:

【Cười mất, bà già này diễn cũng khéo thật.】

【Ngày xưa ép Thẩm Thanh Thanh gả vào Phó gia, đâu có cái mặt từ bi này.】

【Rõ ràng bà ta biết Phó Hàn Thâm đã có nguyệt quang, mà vẫn cưỡng ép sự, chẳng phải vì tham nhà họ Thẩm sao?】

Mẹ chồng bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:

“Thanh Thanh! Đó là tài cốt lõi của Phó gia!”

Tôi siết bàn tay bà, giọng tuy mềm mỏng nhưng không thể cãi:

“Mẹ, danh dự của Phó gia còn quan trọng hơn bạc.”

Ánh mắt bà dao động, sực nhớ ra điều gì. Cuối cùng, bà buông tay, thở dài:

“… Con nói đúng.”

【Bà già này chột dạ !】

【Tất nhiên bà ta biết Phó gia từ lâu đã chỉ còn cái vỏ rỗng, chờ nhà họ Thẩm bù lỗ thôi.】

còn bộ dáng vẻ hiền mẫu, buồn nôn thật!】

【Nhưng nữ chính nhà ta đã ôm trọn 10 tỷ bồi thường bảo hiểm , muốn gì chẳng được, ván này đâu có lỗ!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương