Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Thái độ của dì Giang với tôi dần thay , từ khi chức vụ và thu nhập của ba Thẩm Nguyệt ngày càng cao.

Hôm , Thẩm Nguyệt hẹn tôi quán cà phê.

tôi thì vừa bị tổng công ty mắng một trận tơi bời.

Giang gửi tin nhắn WeChat:

“Tối đi ăn món lẩu tôm hùm ở đường Hán Giang nhé, anh nhớ em thích vị tỏi của chỗ .”

Tôi đọc lướt qua, rồi tắt màn hình.

Thẩm Nguyệt vừa làm xong móng, “cốc cốc” gõ nhẹ lên bàn.

Đính đá trên móng tay cô ta sáng lấp lánh như rắn bò, khiến người ta hoa mắt.

Cô ta thở dài đầy đắc ý:

“Chị Hứa à, chị không thấy một người nên biết rõ vị trí của mình sao?”

Trong quán cà phê lạnh buốt, tôi bất giác kéo chặt khoác.

Thẩm Nguyệt nhân cơ hội liếc qua chiếc khoác tối màu cũ kỹ của tôi, đã mặc nhiều năm và sờn lông.

Cô ta khinh khỉnh:

“Chị vốn lớn hơn anh Giang một tuổi, ăn mặc thế này…”

Cô ta dừng , như đang từ ngữ.

Rồi bật :

“Đơn giản ấy mà… haha… chắc anh Giang nhìn chị phát ngán rồi.”

Cô ta khoe chiếc túi hàng hiệu bên cạnh:

“Anh Giang tặng đấy, thưởng em vì cả tháng đi làm không đi trễ.”

Ngón tay thon dài vén tóc, để lộ chiếc đồng hồ nơi cổ tay:

“Chiếc chị Hứa mua em không thích, anh Giang đã đi đúng size nữ em rồi~”

tôi và Thẩm Nguyệt cãi nhau.

Cô ta ngã nhào xuống đất.

Mắt ngấn lệ, quay về phía lưng tôi kêu:

“Anh Giang… đau …”

Giang , vốn luôn điềm tĩnh, phút chốc rối loạn.

Anh ta xô tôi sang một bên, lao tới chỗ Thẩm Nguyệt.

Lo lắng hỏi han, dỗ dành xem cô ta có bị thương không.

Biết chỉ trật chân thôi mà thở phào một cách phóng đại.

Khiến Thẩm Nguyệt khúc khích.

Giang ôm eo Thẩm Nguyệt, bế công chúa đưa lên xe.

Trước khi lên xe, anh ta quay nhìn tôi.

: “Hứa Lãng, em nên xin lỗi.”

Chuyển nơi lạ, tôi ngủ không yên.

Tôi xuống tầng, uống chút rượu.

trăng dịu dàng rọi lên hồ bơi trong biệt thự, lên những gợn sóng lấp lánh.

Từ nhỏ lớn, tôi luôn là “ nhà người ta”.

nào đứng bảng thành tích dán ngoài hành lang trường: Hứa Lãng.

Mấy bà cô trong xóm xuýt xoa: “Bà Hứa thật có phúc, lượm đại một đứa mà giỏi trời!”

Dì Giang nhà đối diện tủm tỉm đùa:

“Bà Hứa à, này Hứa Lãng thành tài, tôi Giang được thơm lây nha.”

tôi “ừ ừ” đáp , tay vẫn thoăn thoắt đan giỏ.

Trong lòng thì tính toán: đan xong ba chục cái giỏ này là đủ tiền học kỳ cháu.

Ngày mai xin thêm việc nữa, lên lớp 12 rồi, thầy giáo bảo cần làm thêm đề luyện tập.

Tối bà không nỡ bật đèn, chỉ mượn sáng đèn đường để làm việc.

Tôi đau lòng, chỉ biết nhịn trong lòng.

Chỉ cách cố gắng hết sức.

Để lấy tương lai “tươi sáng” trong sách vở.

Nhưng già rồi, không chịu nổi nữa.

Trước ngày tôi vào trường đại học hàng với tư cách thủ khoa toàn tỉnh.

đã trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.

Hôm , bà run rẩy sờ lên tôi.

Miệng mấp máy:

“Cháu ngoan, cầm lấy… đi gia đình mình…”

“Sống tốt… nhé…”

Tôi khóc không thành tiếng, úp vào bàn tay nứt nẻ của bà.

“Cháu không đi đâu hết, ơi… đừng bỏ cháu mà…”

đi rồi.

Tôi ôm quần của bà, không ăn không uống.

Buồn thì ôm lấy mùi xà phòng vương trên .

Ngồi ngây nhìn đường trước cổng nhà.

Chờ bóng dáng nhỏ bé ấy sẽ từ góc phố bước

, Giang và dì Giang xuất hiện.

Dì Giang ôm tôi đầy thương xót, vỗ về: “Ngoan nào, đừng sợ, từ chúng ta là gia đình của .”

Giang mắt đỏ hoe, mắt có đau lòng có lo lắng.

Anh ta : “Hứa Lãng, từ anh sẽ luôn bảo vệ em.”

Không ai mãi mãi không thay , dù từng là thanh mai trúc mã gặp nhau thuở thiếu thời.

Tôi hít mũi, lau mắt.

Rồi nhìn cặp vợ chồng trung niên đang bối rối ngồi trước , hỏi:

hai người thì sao? Vì sao bỏ rơi tôi?”

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng không ngừng sụt sùi, nghẹn lời.

Người đàn ông trung niên vỗ lưng an ủi bà, mắt hiền từ nhìn tôi.

Vừa nhìn vừa lau mắt.

Người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh thở dài, ngửa uống cạn ly .

“Để tôi đi.”

Anh ta là Lục Huyền.

Chỉ tay xuống chú chó Alaska nằm ngoan dưới chân: “Nó là Lục Trụ.”

Tôi: 【…】

Anh chỉ vào tôi: “ thật của em là Lục Hoa Niên.”

Anh anh là anh trai tôi, cặp vợ chồng đối diện là bố mẹ ruột của tôi.

Năm tôi ba tuổi, trong đi chơi công viên với gia đình, tôi đi lạc.

Bao năm Tập đoàn Lục thị liên tục dán thông báo người – chính là vị tiểu thư , là tôi.

Quý bà rụt rè cầm tay tôi, nghẹn ngào :

“Niên Niên, mẹ không bỏ đâu, mấy năm mẹ phát điên rồi!”

Lục Huyền đá nhẹ chú chó dưới chân:

“Đi chào chị đi, từ giờ chị là đại tiểu thư nhà mình, ai phải nghe lời chị!”

Tôi bật trong mắt.

Anh rủ tôi vườn ngắm sao.

Tôi ngạc nhiên, đàn ông như anh sao mộng mơ thế?

Anh chỉ lên dải ngân hà lấp lánh, lúng túng lấy một hộp đen.

“Đây là ngôi sao mà nhỏ em cứ khóc đòi.”

“Giờ anh đã hái nó về em rồi.”

Lục Huyền cúi .

Một giọt mắt rơi xuống chân anh.

“Niên Niên, anh xin lỗi… tất cả là lỗi của anh.”

anh không nên chạy đi xem nàng Bạch Tuyết… Không công chúa nào đẹp bằng em cả.”

Tôi ngắm nhìn viên đá xám nhỏ vô danh trong hộp.

Lục Huyền ngẩng , mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi:

【Em không thích sao?】

Tôi nghĩ một , rồi cất hộp vào túi khoác.

Hỏi: “ cũ của anh là gì?”

【Lục Hoa Khanh】

“Vậy anh cũ đi, bây giờ nghe kì .”

【Được…】

Tùy chỉnh
Danh sách chương