Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tám giờ chuẩn đi Duy rời . Cái vali của anh ấy không còn , tủ quần áo của anh ấy trống gần hết.
Mẹ của Duy thấy tôi đứng ngây người nhìn tủ quần áo trống rỗng, nói: “Duy Duy đi công tác rồi, con nhớ gọi điện quan tâm nó nhé, nó ngoài vất vả lắm. Tối qua mẹ thấy nó trong thư phòng, đèn sáng đêm, con sáng sớm dậy bữa sáng, tiếng động ơi là , tòa có con đánh thức. Con không nhìn thấy quầng thâm mắt của Duy Duy đâu, thật là sợ chết khiếp.”
5
gia giáo, tôi là người không dễ dàng bày ra sắc mặt khó chịu người tuổi. Năm thứ tư chúng tôi kết hôn, tôi sinh con trai Tinh, bố mẹ anh ấy lấy cớ đến chăm sóc con tôi, chuyển đến cùng chúng tôi.
Tháng đầu tiên đến, thỉnh thoảng mẹ anh ấy có bế con vài lần, rồi bà ấy kêu đau lưng, bố anh ấy có vết thương cũ đầu gối, không được gì .
Tóm là không giúp được gì nhiều, ngược còn khiến Duy phải bận rộn chăm sóc người.
Ngay vậy, chung bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng cãi vã .
Tôi nghe mẹ anh ấy nói những lời vậy, nghĩ đến bộ mặt vô trách nhiệm của Duy, lập tức nói: “Không sao , sau này sẽ không có ai phiền anh ấy nữa. Hơn nữa, nếu bố mẹ không quen, bố mẹ có quê. Dù sao giờ giấc sinh hoạt của con các cháu không thay đổi được, con đâu không chúng đi học được chứ?”
Tôi nói xong câu này xách túi đi luôn, trước khi đóng cửa còn nghe thấy bà cụ lẩm bẩm: “Sao nóng tính thế không biết? Duy Duy chúng tôi cuộc đời gì thế này! Khổ tâm chết mất!”
Rồi tôi còn chưa đến cơ quan nhận được điện thoại của Duy. Anh ấy chắc hẳn sân bay, xung quanh ồn ào náo nhiệt, còn lẫn tiếng loa đặc trưng của sân bay.
“Sao đuổi mẹ quê chứ? Ban ngày các con đều không , tự lo bản thân được, tối còn có giúp trông con, không tốt sao?”
“Quê không có máy sưởi, mẹ dì không hợp, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, vạn nhất sinh bệnh gì chẳng phải đứa phải chăm sóc à?”
“Miểu Miểu, là người hiếu thảo người , bố mẹ đối xử vậy vẫn không chấp hiềm phụng dưỡng , huống hồ bố mẹ anh hiền lành vậy chứ?”
Câu nói này con dao sắc nhọn đâm vào tim tôi. Cuộc địa ngục bỗng hiện rõ trong đầu tôi, khiến tôi suýt chút nữa không giữ vững tay lái trên đường đi .
6
Tôi là con gái Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải.
danh xưng nghe thôi khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng cuộc của tôi không hề tốt đẹp, bởi bố mẹ tôi rất nam khinh nữ.
Lý do duy nhất tôi là con là chính sách lúc đó không phép, bố mẹ tôi đều trong hệ thống, không ai muốn mạo hiểm sinh thêm con mất việc.
Đến khi chính sách sinh con thứ mở cửa, người đều mất khả năng sinh sản.
Mẹ tôi suốt ngày than thở rằng không sinh ra đúng thời, còn bố tôi tuyệt hơn, ngoài bao nuôi người phụ nữ chỉ hơn tôi tuổi, ý đồ chứng minh “gừng càng già càng cay.”
Bao nhiêu năm nay, người phụ nữ kia vẫn không sinh được mụn con nào, mẹ tôi còn hào phóng tuyên bố, nếu cô ta sinh con trai, mẹ tôi sẽ bế nuôi. Mẹ tôi không có con trai nên dồn sự chú ý vào cháu trai ruột. Còn bố tôi phải lo mẹ tôi gia đình bên ngoài, căn bản là không lo xuể.
Trong môi trường vậy, tôi luôn bỏ mặc, lâu ngày không nhận được sự quan tâm rất méo mó.
đến khi bố tôi tiểu tam lừa mất khoản tiền , mẹ tôi sang tên cháu trai ruột rồi chặn liên lạc, lúc đó mới nghĩ đến tôi – đứa con gái duy nhất này.
không liên lạc được tôi, bèn trực tiếp kiện tôi ra tòa.
Tôi cung cấp tòa án nhiều bằng chứng việc không được nuôi dưỡng tử tế lúc đó, cuối cùng tòa án phán quyết tôi phải trả mức trợ cấp sinh hoạt tối thiểu hàng tháng khi hưu, chưa đến năm trăm tệ.
Tôi đành chấp nhận.