Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Trần Minh Xuyên nhíu mày nhìn tôi.

– “Cô ấy dường lẩm bẩm gì , kiểu ‘thằng quê’ hay gì , em nghe không rõ.”

– “Nhưng mà, với cô ấy quen nhau trước sao? Làm sao cô ấy xuất thân từ vùng núi?”

Trần Minh Xuyên cau mày.

Tôi giả vờ không tâm, nhẹ nhàng an ủi:

– “Ôi, đừng ý, có khi em nghe nhầm. Cô ấy tiểu thư giàu, nhiều người vậy mà, họ thường khinh thường người quê.”

– “Hồi em học cũng có kiểu người thế. Nhờ vả chép bài thì cười thân thiện, quay lưng thì gọi mình chó quê.”

Trần Minh Xuyên ngày càng khó coi.

ta không còn nhắc đến chuyện đứa bé .

Khách hàng gọi đến, báo dự án tư mang lợi nhuận cao, sắp có rút vốn. 

Trần Minh Xuyên một lần cúi trước bàn thờ, cảm tạ “thượng thượng ký.”

Sáng hôm sau, tôi mua nhiều đồ ăn vặt mời các tình nguyện viên tại viện.

Tôi hào hứng chia sẻ với họ về việc chồng tôi tư thành công.

Một nhân nhỏ ôm túi đồ ăn vặt và mang đến tặng Mi Tuyết.

Gương cô ấy xanh xao, nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.

Tôi khẽ cười xin lỗi nhanh chóng rời .

Mi Tuyết thấy tôi tránh , liền hiểu việc hiến tủy xem tan thành mây khói.

Cô ấy hỏi han các tình nguyện viên, liền Trần Minh Xuyên chọn lợi ích thay vì cô ấy.

Còn tôi, những ngày qua cứ né tránh cô ấy, càng khẳng định sự thật này.

Cuối cùng, vào ngày thứ tư, Mi Tuyết tìm được tôi ở một tầng khác.

Trước , cô ấy tìm hiểu kỹ.

Các nhân viên y tế kể cô ấy mọi điều về tôi:

Ví dụ, tôi từng tiêu hết tiết kiệm mèo hoang.

Hay tôi từng nhịn bữa tối hàng tháng trời cải thiện bữa ăn em bị .

Thậm chí, tôi luôn giúp đỡ người ăn xin vì sợ họ thực sự đang gặp khó khăn.

Nói chung, qua lời kể của người khác, tôi một người vừa ngốc nghếch vừa tốt bụng.

Vì vậy, Mi Tuyết tin chắc chỉ cần thuyết phục tôi, mọi việc sẽ ổn.

Lần này, cô ấy thực sự quỳ xuống trước tôi.

– “Tôi cầu xin chị.”

Cô ấy khóc:

– “Hiện tại chỉ có chị mới được tôi. Tôi mới 27 tuổi, tôi sợ không chăm sóc cha mẹ già.”

– “Cha tôi sinh tôi muộn, năm nay ông hơn 70 tuổi. Nếu tôi không còn , ông làm sao sống nổi?”

Nước lăn dài trên Mi Tuyết, cô ấy níu lấy áo tôi mà khóc lóc thảm thiết.

Nhìn cảnh , ai cũng cảm thấy thương xót.

Tôi giả vờ muốn tránh nhưng không đành lòng.

Hành động của tôi khiến Mi Tuyết thêm tin tưởng.

Cô ấy quỳ tiến thêm vài bước, tự tin nói:

– “Chị tôi , tôi hứa chỉ cần chị tôi, tôi sẽ không chị chịu thiệt. tôi có nhiều , chị có dùng số làm từ thiện, giúp các em nhỏ tật, và cả mèo hoang .”

Đôi tôi sáng lên, bị lay động.

Tất nhiên, biểu cảm tôi luyện tập trước gương không bao nhiêu lần.

Mi Tuyết đứng dậy, kéo tay tôi:

– “Thế nào? Có cần tôi ký thỏa thuận với chị không? Mùa đông sắp đến , những chú mèo hoang cần một mái mới.”

Cô ấy kéo tôi về phía khoa sản.

Tôi giả vờ lưỡng lự:

– “Nhưng tôi phải hỏi chồng tôi .”

– “Hỏi ta làm gì? Phụ nữ thời nay nên tự quyết định chứ.”

– “Hơn , đứa này chị vẫn có sinh sau vài tháng mà.”

Tôi ngập ngừng, chần chừ, bị cô ấy kéo thẳng đến khoa sản.

Suốt dọc đường, Mi Tuyết vừa thuyết phục tôi vừa đặt hàng trực tuyến vài chục chiếc ổ mèo tùy chỉnh.

Ngoài , cô ấy còn gửi một khoản lớn đến khu điều trị bạch cầu em.

Cô ấy xử lý mọi việc một cách dứt khoát, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Tôi đẩy kéo, cuối cùng bị cô ấy đưa vào khoa sản.

Tôi định lấy điện thoại gọi Trần Minh Xuyên, nhưng Mi Tuyết nhanh chóng giật lấy.

Đúng lúc , những đứa bị bạch cầu xuất hiện.

Chúng ùa đến vây quanh tôi.

– “Cảm ơn chị Linh Linh, chữa của chúng em được tiếp tục thêm thời gian !”

– “Chị Linh Linh, chị thật thiên thần. Chúng em sẽ mãi ơn chị.”

Trước ánh ngây thơ của bọn , tôi đỏ hoe .

đưa quyết định, tôi gật với Mi Tuyết.

—————

Tôi bị đẩy vào phòng phẫu thuật. 

Một ca phá thai không đau, nhanh chóng. 

Thế , dưới sự “ép buộc” của Mi Tuyết, tôi tình nguyện, miễn cưỡng mất đứa con của mình.

Khi tôi bước khỏi phòng phẫu thuật, Mi Tuyết vừa khóc vừa cười, nói cuối cùng cô ấy cũng được .

Cô ấy không chần chừ, nhanh chóng sắp xếp xe kiểm tra trước khi ghép tủy. 

Tôi cũng miễn cưỡng gật đồng ý. 

Gia đình của Mi Tuyết vội vàng tới đỡ tôi, đẩy dìu tôi khỏi phòng phẫu thuật. 

Không ngờ, ngay trước cửa, chúng tôi gặp Trần Minh Xuyên, người vừa hối hả chạy đến. 

đỏ ngầu, giơ điện thoại lên và hỏi tại sao tôi không nghe máy. 

Tôi hoảng sợ trốn sau lưng Mi Tuyết. 

– “ cô ấy không em cầm điện thoại.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương