Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ bà ta tưởng điện thoại tắt , nên nói trống không không kiêng dè.
“Con à, con không cần phải nhún nhường vậy đâu. Ly đàn ông chẳng sao, chứ đàn bà là hàng đã sử dụng. Với cái tính nó, ai thèm lấy?”
Tần Tu Dật thở dài, tỏ vẻ đồng tình:
“Tính là khó chịu . kia còn lý lẽ, lần này là quá đáng, sao không hiểu nổi cho mẹ và chị dâu?”
Mẹ chồng bực bội:
“ là cái đồ rách việc!”
Tần Tu Dật nói tiếp:
“Mẹ, chị dâu, hai cứ về sạn đi. thay khoá , mình không được. Đợi con dỗ xong, con lại đón hai .”
Lý Diễm xen :
“A Dật, sạn đó mắc lắm, một đêm ngàn tệ, hay thôi tụi em không ở nữa?”
Mẹ chồng tiếp lời:
“ đó, một đêm 5.000 tệ, bọn họ tưởng ăn cướp à? Con mau huỷ đi. Không phải Lê Mãn có nhà sao? Dắt mẹ và chị dâu mày đó ở đi.”
Tần Tu Dật ngập ngừng:
“Ờ… đó…”
Anh ta không dám nói , là tôi không hề đưa khoá bất kỳ nào khác, không nói cho anh ta tôi có bao nhiêu nhà.
hộ này là do ba mẹ tôi tặng hai năm , vì gần công ty nên tôi chọn nhà tân . Tần Tu Dật chỉ có của này.
Mẹ chồng liền phát điên.
“Nó có ý gì? Đã kết với con không đưa những khác? Nó đề phòng con à? Theo lý nói, đã là vợ chồng thì nhà nó là của con, sao lại không đưa ? Quá đáng !”
Câu này là trơ trẽn hết cỡ.
Nhà tôi đều là tài sản , thuộc quyền sở hữu cá tôi. Không liên quan đến anh ta dù chỉ một xu. Tôi phải đưa gì? Để anh ta dẫn đám thân thích cặn bã đến loạn nữa à?
mất mặt thế, tôi chỉ cần một lần là quá đủ.
Đó là khi chúng tôi vừa đính .
Đám họ hàng anh ta kéo tới đủ, y đám cướp.
Vừa đến nơi đã vét sạch t.h.u.ố.c lá và rượu trên . Đến bữa ăn thì vừa ăn vừa gói mang về, mình ăn xong thì đi cướp đồ ăn khác, miệng còn hùng hồn:
“Ăn không hết thì phí!”
Chưa hết, họ còn gây sự với viên, đòi thêm món, phải gọi tôm hùm Úc, vòi voi biển, còn muốn viên bê thùng Mao Đài lên.
Ba mẹ tôi tức đến mức mặt mày tím tái nhưng vẫn phải nhịn.
Kết thúc tiệc cưới, đám đó lại lén lấy chén đũa, thậm chí cả khăn trải , bị viên bắt được thì nằm lăn ra đất ăn vạ.
Mặt tôi đó coi mất sạch.
Tần Tu Dật lúc đó xấu hổ đến muốn độn thổ, thề thốt mặt tôi rằng sẽ không lại với họ nữa, tôi mới tạm cho .
Sau này tôi nghe nói đám thân thích kia cứ tra hỏi về tài sản của tôi, muốn đến thành phố ở, còn định đòi chia vài nhà.
Lúc đó tôi đã nói rõ ràng:
“Nếu anh dám dẫn họ đến, thì dắt họ cuốn gói luôn!”
Giờ xem ra, anh ta nghĩ tôi nói đùa.
Mẹ chồng còn tiếp tục thúc giục:
“Con mau đòi từ nó! Con là đàn ông, là chủ nhà! Nhà nó là của con! Phải cứng lên!”
Bà ta còn mơ tưởng đến nhà tôi luôn . ghê gớm.
May Tần Tu Dật không ngốc mẹ, bèn viện cớ:
“ đang giận, để sau nói sau. Giờ hai cứ tạm ở sạn đi. Em nổi giận , không giúp của nữa thì phiền.”
Mẹ chồng càu nhàu:
“Một ngày 5.000 tệ đắt quá.”
Tần Tu Dật an ủi:
“Yên tâm đi, con hỏi , có thể ký sổ, con ký tài khoản của Lê Mãn, trả.”
Ồ, suýt nữa thì tôi quên vụ này, may họ nhắc nhở lúc, tôi lập tức gọi cho giám đốc Vương của sạn dặn dò.
Bên kia nghe xong yên tâm hẳn, bắt đầu nhau đi ăn tiệc lớn ở sạn.
Mẹ chồng còn dặn Tần Tu Dật:
“Đừng vội dỗ nó, cho nó lạnh lùng vài . Đừng để nó trèo lên đầu con. Còn đòi ăn há cảo tôm pha lê 30 tệ một phần, còn chưa được ăn cơ ! Với cả, mau nghĩ cách để nó chuyển tên nhà và xe sang tên con, hộ khẩu cho còn dễ!”
Tần Tu Dật “ừ” một tiếng, rất tự tin:
“Yên tâm đi mẹ, là con một, sau này thứ đó đều là của con.”
Tôi sững .
Giờ thì tôi hiểu vì sao đây anh ta có thể kiên nhẫn theo đuổi tôi ba năm. Không phải vì yêu, vì nhắm sản nghiệp nhà tôi – định ăn trọn gói luôn.
Tôi đổi ý.
Tôi quyết định chưa ly vội.
Bởi vì tôi , Tần Tu Dật giả vờ tử tế bao lâu nay không phải để dễ dàng từ bỏ. Anh ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Vậy thì tôi sẽ xem họ còn định gì, và cho họ : đồ của tôi, không dễ nuốt. Mỗi xu chạm , sẽ phải trả giá.
Tham lam sẽ phải trả giá đắt.
Ngay sau, Tần Tu Dật đến công ty tìm tôi, xách theo hộp há cảo tôm pha lê, vừa thấy tôi là cười niềm nở:
“Vợ ơi, anh xin lỗi, tắc đường một chút nên đến muộn.”
Nếu không nghe được cuộc nói điện thoại , có khi tôi còn tin anh ta sự quan tâm đến tôi. Diễn tốt thế, không đi diễn viên thì uổng.
Tôi giữ vẻ lạnh lùng, không đụng đồ ăn, ai đồ của tên cặn bã này có gì dơ bẩn không?
“Không muộn, đi thôi, đến Cục Dân Chính.”
Đương nhiên, anh ta không chịu đi, lập tức kéo tay tôi, miệng nói lời xin lỗi, hứa hẹn các kiểu, thiếu nước là quỳ xuống thề độc.