Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta ngập ngừng một chút, thấy tôi không phản ứng gì, lại tiếp tục:
“Còn chuyện du lịch Đông Bắc… thật ra lúc đầu anh Húc là có đi công tác Hàng Châu.” “Chỉ là em muốn đi Đông Bắc chơi, nhưng sợ không an toàn, nên mới rủ anh đi cùng.” “Tất cả đều là lỗi của em. Có giận, thì chị giận em thôi!” “Đừng trách anh Húc nữa, anh cũng đâu dễ dàng gì…”
Không thể phủ — cô ta rất hiểu tâm lý đàn ông.
Hoặc phải nói rằng — cô ta rất giỏi đóng vai “đóa hoa biết thấu lòng người.”
Tôi lắng nghe tiếng động khe khẽ ngoài cửa, trong lòng khẽ cười lạnh một tiếng. Những lời vừa rồi, chắc là nói trúng tim đen của Trương Húc rồi nhỉ?
Nhưng Thẩm Dao nói chuyện nghe thì đầy chân thành, Ánh mắt lại ẩn chứa sự khoe khoang không hề che giấu.
Tôi hiểu rất rõ sự thù địch trong ánh mắt , sắc mặt cũng lập tức lạnh băng.
“Nói xong chưa? Nói xong thì cút.” “Hy vọng sau này khi cô kết , tiểu tam cũng nói với cô y hệt những lời này.” “Đến lúc đó, tự cô nghe mà xem — cô tin nổi không?”
“Cô…” Gương mặt Thẩm Dao thoáng chốc thay đổi, rồi chột dạ liếc nhanh ra phía cửa.
Sau đó cô ta lại tiến sát đến tôi, hạ giọng đến mức như thì thầm.
Cuối cùng cũng để lộ bản chất thật sự sau lớp vỏ ngoài ngây thơ mộc mạc — Đầy rẫy ác ý.
“Đừng ly mà chị dâu, chơi kiểu kích thích một chút không hay sao?” “Chị không biết đâu, mỗi lần anh Húc đi với em, đều phấn khích lắm .”
Nhìn cái mặt trơ tráo đó, tôi chỉ thấy buồn nôn. Không nhịn nổi nữa, tôi vung tay tát thẳng vào má cô ta một cái rõ to.
Quát lớn: “CÚT RA NGOÀI!”
Tiếng ồn Trương Húc — người vẫn nấp ngoài cửa — cuối cùng cũng không thể tiếp tục con rùa rụt cổ nữa, lao vào phòng.
Thẩm Dao ôm lấy má đang sưng đỏ, ánh mắt uất ức nhìn anh ta. Sau đó lập tức nhào vào lòng Trương Húc, nức nở khóc rấm rứt.
Trương Húc nhíu mày, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.
“Em cứ nói là không tin anh, nhưng nghe đến chuyện ly , Thẩm Dao còn lo lắng cả anh!” “Cô có lòng tốt đến giải thích với em, sao em lại đánh người ta?” “Em bao giờ trở nên vô lý như hả?”
Trương Húc đang nổi giận, không kiểm soát được âm lượng. Giọng nói lớn đến mức cửa phòng cũng phải rung lên.
Y tá nghe tiếng ồn, bực bội đẩy cửa xông vào.
“Anh người nhà à? viện mà la hét om sòm thế là sao, không biết quy à?”
Cô liếc mắt nhìn người đang còn ôm nhau, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ.
“ nhân còn chưa hồi phục, chồng mà không biết phải giữ cảm xúc ổn cho vợ mình à?”
8
Sắc mặt Trương Húc trầm hẳn xuống, cuối cùng cũng ra vấn đề, vội buông Thẩm Dao ra. Anh ta cau mày, cố kiềm chế cảm xúc, không nói gì thêm.
Thấy anh ta im , y tá mới bĩu môi một cái rồi quay đầu đi ra ngoài.
Vừa đi vừa lẩm bẩm, không thèm hạ giọng:
“Chưa từng thấy loại người nào như thế — vợ sảy thai, chồng còn dắt cả tiểu tam đến dằn mặt.” “Có chút tư cách đạo đức không ?”
Giọng cô không hề nhỏ, như cố tình nói để cho họ nghe thấy.
Khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Dao khóc to nữa. Trương Húc ôm cô ta trong lòng, sắc mặt tối tăm đến đáng sợ.
“Giang Lan, rốt cuộc em sao ?”
“Không có bằng chứng, sao em có thể đi khắp nơi vu oan cho một cô gái xa lạ trước mặt người ngoài?”
Tôi lẽ nhìn anh ta, ánh mắt đầy thất vọng.
Anh ta rõ ràng biết rõ — tôi chưa bao giờ nói xấu người khác sau lưng, lại càng không thể bịa đặt chuyện giữa họ ngay trong viện.
Có lẽ là y tá thấy chúng tôi có tên đăng ký là vợ chồng, lại bắt gặp người ôm nhau, nên tự suy đoán mà ra.
Nhưng tôi biết, cho dù tôi có nói rõ cỡ nào, đôi cẩu nam nữ đang đắm chìm trong mật ngọt cũng chẳng buồn lắng nghe.
nên, tôi rút điện thoại ra, mở phần âm đã lưu sẵn. Cười lạnh một tiếng, ngón tay dừng lại nút phát.
“Trương Húc, vốn dĩ tôi để lại cho anh một chút thể diện. Nhưng là anh tự mình không cần.” “Anh hỏi tôi sao biết anh không đi công tác mà lại du lịch Đông Bắc không?” “ nửa trước, tôi tình cờ… đang ăn ngay phòng cạnh người.”
Tôi nhìn vẻ mặt cuối cùng cũng hiện rõ lúng túng của Trương Húc, trong lòng thấy thật sảng khoái.
Nhướng mày, tôi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
“Bằng chứng anh cần, đây cả đấy.” “Khách sạn các người đặt, loại phòng gì…” “Thậm chí đến nhãn hiệu và mùi vị của bao cao su muốn mua, tôi đều lại rõ ràng.” “Muốn nghe thử không?”
Bản âm này vốn dĩ tôi chuẩn sẵn, phòng khi Trương Húc không đồng ý ly hoặc gây khó dễ trong chia tài sản — để nộp bằng chứng ngoại tình khi đưa ra tòa.
Bây giờ nhìn lại, hiệu quả ngoài mong đợi.
Vẻ tự tin bấy lâu như đóng đinh trên gương mặt Trương Húc, cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.
“Đừng! Đừng bật!”
Anh ta đẩy Thẩm Dao ra, lao đến giật lấy điện thoại trong tay tôi. Nhưng tôi đã cất vào túi trước.
Trương Húc ôm mặt, lắp bắp không thành lời.
“Anh lỗi… anh không biết…” “Anh không biết hôm đó em cũng đó…”
Trong lòng tôi dâng lên một trận cười lạnh. lỗi. Không biết. Đó là tất cả những gì anh ta có thể nói mỗi khi phạm lỗi. Cứ như thể — lỗi lầm không phải là ngoại tình, mà chỉ là lỡ để tôi phát hiện.
Trương Húc im , dưới ánh mắt ngày càng lạnh giá của tôi, như thể mất mặt đến mức không đứng nổi. Anh ta loạng choạng kéo Thẩm Dao ra ngoài.
Ngay khi anh ta sắp bước khỏi cửa, tôi lạnh nhạt nhắc một câu:
“Đã không muốn nghe âm thì mai chín giờ sáng, mang theo giấy tờ tới chính.” “Chín giờ không đến, đừng trách tôi gửi bản âm này cho toàn bộ người thân và bạn bè của anh.” “Tôi không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.”
Tôi nghĩ, Trương Húc sẽ lại tìm cớ kéo dài. Hoặc thậm chí sẽ giở trò, không đến.
Nhưng không ngờ — chín giờ sáng hôm sau, anh ta xuất hiện.
Xem ra anh ta vẫn còn biết giữ thể diện.
Tôi hừ lạnh một tiếng, bước vào cổng chính.
Chúng tôi im suốt cả quãng đường, lúc bước vào đến khi lấy số thứ tự, không ai nói với ai một lời.
Thật ra tôi cảm được — anh ta cứ thỉnh thoảng lại len lén quay sang nhìn tôi, nhưng mỗi khi tôi chuẩn quay đầu lại, anh ta lại vội dời ánh mắt đi.
Giống như cuối cùng cũng bắt đầu thấy chột dạ.
Tôi chẳng buồn quan tâm, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
9
Chúng tôi đến sớm, nên như không phải chờ lâu đã đến lượt thủ tục.
Cuối cùng Trương Húc cũng không kìm được, kéo lấy vạt áo của tôi khi tôi đứng dậy chuẩn bước vào.
Mắt anh ta đỏ hoe, giọng mang theo vài phần ấm ức.
“Giang Lan, chỉ lần này thôi, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?” “Chúng ta… không thể có dù chỉ một chút cơ hội để bắt đầu lại sao?”
Tôi lắc đầu, dứt khoát, rõ ràng nói với anh ta:
“Không. ngày anh và Thẩm Dao vượt qua ranh giới tình bạn, chúng ta đã hoàn toàn không còn khả năng nào nữa.”
“Anh còn nhớ lời thề anh từng nói không?” “Chính miệng anh nói — để em toàn quyền xử lý.”
Lúc đó, loa đến số thứ tự của chúng tôi.
Anh ta nhắm mắt lại, rồi đứng dậy lẽ đi theo tôi vào.
Thủ tục được giải quyết rất nhanh, nhân viên thông báo chúng tôi sẽ quay lại lấy giấy tờ sau 30 ngày.
Anh ta chẳng thèm nghe hết, đã xoay người bỏ đi.
Căn nhà chúng tôi từng chung được để lại cho tôi, anh ta cũng không có ý kiến gì.
Nhưng tôi sợ anh ta dây dưa, mà nhìn thấy đồ của anh ta tôi cũng thấy ngứa mắt.
nên tôi về nhà, lập tức thu dọn hết đồ đạc của anh ta.
Nhà tôi là một tầng một hộ, ngoài chúng tôi ra sẽ không có người lạ tới.
Tôi đem toàn bộ đồ ra xếp gọn trong hành lang, chụp ảnh gửi cho anh ta.
【Nhớ đến lấy.】
Phải đến ngày hôm sau anh ta mới trả lời.
【Vứt đi cũng được.】
Thật lãng phí.
nên tôi bắt đầu hành động. Trong đống đồ đó, món nào còn bán được, tôi mang đi bán hết. Quần áo cũ thì đem vứt vào thùng thu gom đồ đã qua sử dụng của khu cư.
Phần còn lại, những món chẳng đáng giá đồng nào, tôi người thu ve chai tới, lượm lặt được chút tiền.
Những thứ không thể bán nổi nữa, tôi nhờ họ tiện tay vứt luôn xuống tầng dưới.
Cả buổi chiều, hành lang được dọn sạch sẽ gọn gàng.
Tôi vươn vai một cái, nhìn xung quanh — cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhõm nhiều.
Lấy điện thoại ra, tôi chuyển cho anh ta số tiền bán được, kèm chú:
【Phí thu hồi phế liệu của anh.】
Rồi chặn liên lạc hoàn toàn.
Xử lý xong chuyện tình cảm, tịnh dưỡng cơ thể xong, tôi lại tiếp tục quay về với guồng công thường ngày.
Trong suốt một đó, Trương Húc không điện, cũng không nhắn tin cho tôi một lần.
Yên tĩnh đến lạ.
Mà tôi thì thấy rất hài lòng. Người yêu cũ, tốt nhất nên im như đã chết.
Giữa guồng công bận rộn, tôi như đã quên mất sự tồn tại của Trương Húc.
Cho đến khi tiếng chuông nhắc lịch trên điện thoại reo lên — Thông báo rằng ngày mai là ngày đến lấy giấy chứng ly , tôi mới sực nhớ:
Trương Húc đã biến mất khỏi cuộc sống tôi một rồi.
Một này, tôi sống nhẹ nhõm, thảnh thơi và đầy đủ.
Tối đó, một cuộc lạ bất ngờ hiện lên màn hình. Tôi bắt máy theo phản xạ: “Alo?”
Nhưng lại không nói gì, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề.
Tôi đoán ra được là ai, giọng cũng lạnh đi:
“Không có gì thì cúp máy.”
“Đừng!”
Trương Húc cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng có chút men say.
“Giang Lan, là anh đây.” “Anh muốn nói vài lời thật lòng.” “Anh lỗi.”
lúc đó, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên đầu dây . Một giọng nam khác, say đến lè nhè, hét lớn:
“Đấy, phải thế chứ! Chỉ là vợ cũ thôi mà, có gì mà không dám đối mặt?”
Tôi sững người vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra.
Chắc họ đang chơi cái trò kinh điển nhất trong các bàn nhậu — “Thật lòng hay Thử thách”.
Tôi từng nghe mấy người bạn chung nói qua — Thời gian đây, Trương Húc sống rất sa sút. Ngày nào tan cũng đi nhậu thâu đêm, hôm sau lại vác quầng mắt thâm đen đến công ty. cấp trên mắng suốt, suýt nữa còn đuổi phạm lỗi nghiêm trọng.
Có lẽ bạn bè anh ta không đành lòng nhìn anh tiếp tục trượt dốc, nên mới bày trò chơi này để ép anh đối mặt.
Thậm chí còn đặc biệt thiết kế “hình phạt” dành riêng cho anh — cho vợ cũ, nói lời thật lòng.
Tôi cũng phải thừa , đôi khi tôi khá… ghen tỵ với khả năng kết bạn của anh ta. Luôn có những người bạn sẵn sàng anh mà nghĩ cách.
Giọng cậu bạn lè nhè lại vang lên, phấn khích hét lớn:
“Nào! Mọi người nâng ly! Chúc mừng anh Húc của chúng ta sắp tái sinh thành người mới!”
Phạt cũng hoàn thành rồi, tôi đang dứt khoát cúp máy.
Nhưng Trương Húc như đoán được, đột nhiên lên tiếng:
“Đừng tắt máy… Anh em… đừng tắt máy.” “Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em.”
10
Tay tôi khựng lại.
Tôi nghe thấy anh ta nốc cạn một ly, tiếng rượu trôi xuống cổ họng vang rõ mồn một, rồi mới tiếp tục:
“ lỗi, Giang Lan. Anh đã cắt đứt hoàn toàn với Thẩm Dao rồi.” “Anh đã điều tra rõ — là cô ta cố ý gửi tin nhắn cho em.” “Cô ta muốn nhảy vào công ty anh, nên nhờ bạn chen vào bàn nhậu hôm đó để tiếp cận anh.” “Cô ta chưa từng thực sự muốn anh, chỉ là một kẻ thích đùa giỡn và lợi dụng.”
“Anh đã gửi thông báo nội bộ, chặn toàn bộ hồ sơ của cô ta trong ngành.” “Ít nhất Hải Thành, cô ta sẽ không dễ dàng tìm được công chuyên ngành nữa.”
Trương Húc hít một hơi sâu, giọng nói bắt đầu nghẹn lại.
“Thật ra, anh biết em chưa từng nói xấu Thẩm Dao trong viện. Anh biết em không phải kiểu người như .”
“Hôm đó anh chỉ muốn chọc giận em một chút, chỉ cần em chịu cãi nhau với anh, sau này anh sẽ dỗ là được.”
“Những ngày em nằm viện, lúc nào trông em cũng buồn bã, anh thật sự rất lo.”
“Nhưng hình như… anh đã sai rồi.”
Anh ta nói một câu, lại nốc cạn một ly.
Nói đến cuối cùng, giọng đã bắt đầu nghẹn lại như sắp khóc.
“ lỗi, anh thật sự biết mình sai rồi.” “Ngày mai… chúng ta đừng đến chính nữa có được không?” “Anh thật sự không muốn ly với em.”
Những người bạn cạnh anh ta cũng im bặt, không ai dám lên tiếng chen vào, cũng như đang chờ đợi phản ứng tôi.
Nhưng tôi có thể nói gì nữa đây?
Tôi đã sớm buông bỏ anh ta rồi. Nghe xong màn sám hối này, trong lòng tôi chẳng còn chút rung động nào.
Tôi chỉ khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:
“Uống ít rượu thôi.”
Đầu dây đột nhiên vang lên một tiếng hít sâu, chắc là quá kích động.
Tôi không để anh ta kịp nói thêm gì, liền nói tiếp:
“Sáng mai 9 giờ còn phải đến lấy giấy, đừng đến trễ.”
Sáng hôm sau, tôi trang điểm thật xinh đẹp, đến chính.
Nói ra thì, một qua phải dưỡng sức, khẩu phần ăn của tôi cũng tăng trước. Ngày nào cũng uống canh thanh đạm nhưng bổ dưỡng, nên so với trước khi sảy thai, tôi còn mập lên mấy ký.
Đứng trước gương nhìn kỹ, gương mặt cũng tròn trịa một chút.
Các đồng nghiệp đều nói, sắc mặt tôi dạo này tốt nhiều. Trông tôi như được tiếp thêm sức sống, rạng rỡ hẳn lên.
Còn Trương Húc — khi anh ta bước đến trước mặt tôi, suýt chút nữa tôi không ra.
Anh ta ốm đi rất nhiều, trông như thể giảm đến mươi ký chỉ trong một . Cằm lởm chởm râu, tóc tai bù xù. Toàn thân nồng nặc mùi rượu, quầng thâm mắt đậm đến đáng sợ. Giống hệt như đã uống suốt đêm, không ngủ, rồi đến thẳng chính.
Tôi quan sát anh ta, còn anh ta cũng đang quan sát tôi.
Một lúc sau, anh ta liếc nhìn bộ dạng tiều tụy của mình, cười khổ:
“Anh thế nào cũng được.” “Chỉ cần em bình an là được rồi.”
Tôi gật đầu, không muốn nói nhiều.
Vừa bước vào cửa, Trương Húc lại tôi.
Ánh mắt anh ta đầy mong mỏi, như một tia vùng vẫy cuối cùng.
“Thật sự… không thể cho anh một cơ hội nữa sao?”
Tôi dừng bước, suy nghĩ một lát, rồi quyết nói rõ ràng với anh ta.
Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi bình tĩnh nói:
“Thật ra, suốt một qua, em cũng đã suy nghĩ rất kỹ.” “Có lẽ ngay đầu, chúng ta vốn dĩ không phù hợp.” “Anh hướng ngoại, thích giao du, mà đối với bạn thân — dù là nam hay nữ — anh chưa bao giờ có khái niệm ranh giới.” “Còn em, tuy em không hay nói ra, nhưng đó chính là điều em để tâm nhất.” “Nếu không phải lời thề năm đó, em sẽ không chọn kết với anh.”
Trương Húc bắt đầu kích động, còn mang theo chút hơi men chưa tan.
“Nhưng anh thật sự biết lỗi rồi! Sau này anh nhất sẽ giữ khoảng cách với bạn nữ!” “Với Thẩm Dao, anh cũng đã dứt khoát rồi!”
Tôi lắc đầu, lui về sau một bước, ánh mắt có phần thất vọng.
“Anh không hiểu ý em.” “Dù hôm nay không phải là Thẩm Dao, thì sau này cũng sẽ có Trương Dao, Vương Dao, Lý Dao.” “Đây là bản chất của anh, cũng như khẩu vị của ta không bao giờ có thể hòa hợp.” “Anh không thay đổi được, mà em cũng không thể chấp .” “Trương Húc, chúng ta vốn dĩ đã không hợp.”
Chỉ là… mất ba năm, tôi mới nhìn thấu điều đó.
Tôi xoay người, bước vào chính.
Trương Húc sững lại một lúc, nhưng không ngăn cản nữa.
Thủ tục lấy giấy diễn ra rất nhanh, chưa đến mười phút chúng tôi đã ra ngoài.
Tôi nhẹ nhõm bước đi, không ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía công ty.
Phía sau, Trương Húc nhìn theo bóng lưng tôi, khẽ nói:
“Giang Lan…” “Anh lỗi.”
Tôi không dừng lại, cứ thế tiếp tục bước về phía trước.
Bầu trời u ám suốt cả buổi sáng cuối cùng cũng hửng nắng. Ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên con đường tôi đang đi.
— Hết —