Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Sáng hôm sau, tôi kiểm tra bệnh như thường lệ. Khi bước vào phòng Tô Hà, tôi thấy trên bàn đầu giường cô ta đặt một chiếc ly in hình mèo rất dễ thương.
Trên ly một dòng chữ: “Mong Tiểu Hà anh mãi mãi vui vẻ.”
Đúng là nét chữ Lâm Dữ Chu.
tôi bất giác cay xè, vội vàng quay .
Tô Hà tôi, đôi cong cong đầy khiêu khích: “Bác Thẩm tối qua không ngủ ngon à? Trông tiều tụy quá, già nữa.”
Tôi không để tâm. Lợi dụng sự trẻ trung để công kích tôi mình cô ta.
“Tôi cầu siêu âm đầu dò, kiểm tra tình trạng phục hồi.” – Tôi dặn trợ lý.
“Bác Thẩm, cho em mà.” – Cô ta nghiêng đầu, ánh khiêu khích lộ rõ.
Trợ lý định lên tiếng từ chối thay tôi, tôi khẽ gật đầu:
“Được.”
Bệnh viện thuộc Tập đoàn Lâm Thị, tôi không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh mà dây dưa thêm với Lâm Dữ Chu.
Tô Hà nằm lên giường, hai chân dang ra, ngọt lịm: “Bác Thẩm, nhẹ thôi nhé, em sợ đau lắm…”
Sợ đau bày trò, đúng là nực . – Tôi thầm nghĩ.
Đầu dò được tôi từ từ đưa vào.
Tô Hà khinh bỉ, cong môi: “Đẹp không? Bạn trai em bảo ngon hơn gấp mấy lần bà vợ kia anh . Nghe nói bà hắt hơi thôi là đã són tiểu rồi , bác Thẩm, thấy buồn không?”
Tôi siết mạnh , cô ta lập tức la lên.
“ gì ? Đau quá!”
Tôi rút đầu dò ra, không cảm xúc, lạnh tanh: “Xong rồi, ngồi dậy .”
Cô ta chớp tôi: “Bác Thẩm không đang giận đấy chứ? Cẩn thận nhăn da .”
Tôi không thể nhịn nổi nữa, vung tát cô ta một thật mạnh: “Tôi không giận, nếu sinh ra ai thì chắc không đến lượt cô. Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến !”
5
Tôi lê từng bước mệt mỏi trở về văn phòng. Chưa được bao lâu, điện thoại đã reo lên – là Lâm Dữ Chu.
“Thẩm , đừng động vào cô .”
Rõ ràng là Tô Hà đã mách lẻo.
Tôi tựa vào ghế, lười nhác: “Không động thì sao?”
“… Mẹ em giáo viên cả đời, chắc em không muốn bà bị mang tiếng lúc tuổi già chứ?”
Tôi hít sâu một hơi, khổ: “ đến mức à?”
Đến mức không tiếc bôi nhọ người đã từng cứu mạng anh?
Anh ta im lặng một lúc, rồi nói khẽ: “, tôi cô .”
Tim tôi như bị dao cùn cứa nát, từng mảnh nội tạng đều quặn thắt.
Tôi từng nghĩ, như những lần trước, anh ta ham mới lạ, muốn chơi đùa.
Tôi cứ tưởng, anh ta chẳng tôi, chẳng ai khác.
Không ngờ lần … anh ta thực sự động lòng.
Một cơn tức giận vô hình dâng lên, nhấn chìm tôi. Tôi gào lên: “Lâm Dữ Chu! Dựa vào mà anh nói là ? Dựa vào mà anh thể dễ dàng người khác? Dựa vào mà anh dám chà đạp mười năm tình cảm chúng ta như ? Tôi không cho phép!”
Lâm Dữ Chu bật , thản nhiên: “A , em quá cô đơn rồi. lẽ em nên tìm ai bầu bạn. Em yên tâm, anh sẽ không nói với ba mẹ . Cứ sống như , dù sao chẳng ly hôn được.”
tôi run lên, điện thoại rơi xuống sàn.
Lâm Dữ Chu vẫn đang nói gì , đầu óc tôi nổ tung, hoàn toàn không nghe rõ nữa.
6
Hai tiếng sau, Lâm Dữ Chu xuất hiện ở bệnh viện.
Anh ta đẩy xe lăn đưa Tô Hà bước vào phòng việc tôi.
“Bác Thẩm, em giới thiệu với nhé — đây là bạn trai em. Em cố ý đưa ảnh đến cảm ơn .”
Tô Hà nép vào người anh ta, đan mười ngón không rời.
“Thôi nào, đừng đùa nữa. Em biết rõ cô là vợ anh mà.” – Lâm Dữ Chu xoa đầu cô ta, ngọt ngào.
Tôi ngẩng lên : “Anh đến đây là để chọc tôi phát điên à?”
Lâm Dữ Chu khẽ nhíu mày: “Thẩm , Tiểu Hà tính cách hơi bốc đồng thật, em không nên đánh cô như . cô sưng đỏ lên rồi, em xin lỗi.”
Ánh tôi dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần Tô Hà. Sợi dây chuyền kim cương tím lấp lánh dưới ánh trời.
Chính là sợi tôi đã nhắm tới từ lâu.
“Tôi nhớ là anh bảo sẽ cho người mang đến tận nhà?” – Tôi xoay người, chằm chằm vào anh ta.
Gương Lâm Dữ Chu hiện lên vẻ bực bội: “Em đổi khác , Tiểu Hà thích .”
Tôi cúi đầu, ngón siết lại vô thức.
“Thẩm , em lớn tuổi rồi, cần gì chấp nhặt với một cô gái nhỏ? là một dây chuyền thôi mà. Hôm nay em xin lỗi một câu, chuyện coi như xong. Chúng ta vẫn thể sống yên ổn như trước.” Lâm Dữ Chu nhíu mày, điệu đầy ý đe dọa.
“Không sao mà, anh Dữ Chu.” – Tô Hà kéo áo anh, nũng. “Bác Thẩm là quá để ý đến anh thôi, em hiểu mà.”
Lâm Dữ Chu cúi người hôn nhẹ lên trán cô ta: “Em đấy, lúc nào mềm lòng. Nếu lần anh không đứng ra vì em, sau không biết cô bắt nạt em đến mức nào nữa.”
Tô Hà nghiêng đầu tôi, ánh tràn ngập tự mãn.
“Không , bác Thẩm không người như .”
Tôi khẽ khinh, bước chậm đến trước cô ta, một cước đá lật cả chiếc xe lăn.
“Cô sai rồi. Tôi đúng là người như đấy.”
Lâm Dữ Chu ngẩn người, mãi mới kịp phản ứng, vội vàng đỡ lấy Tô Hà đang nằm rên rỉ dưới đất.
“Thẩm ! Em điên rồi sao? Em dám…”
“Tôi không dám chắc?” – Tôi hét lên, nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, lại tát thêm một , rồi mở cửa văn phòng.
“Dắt con tiểu tam anh, cút ra khỏi đây ngay cho tôi!”
Cả hành lang nhốn nháo, bệnh nhân và y tá đều quay đầu lại. Lâm Dữ Chu đỏ bừng, ôm lấy Tô Hà.
“Được, Thẩm , em bản lĩnh thật.”