Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày trước, chi nhánh ở thành phố S xảy vấn đề. Lục Gia Tùng đã rằng nhất định sẽ về kịp trước khi tiệc sinh nhật của tôi bắt đầu. đến chiều, đột ngột mất liên lạc, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Khách khứa đã đến đông đủ, không ai vô duyên đến mức hỏi tại sao chủ nhà lại vắng mặt. Mọi vẫn cười vui vẻ, tôi biết, trong ánh của đều là sự chế nhạo.
Buổi tiệc diễn nửa chừng thì tôi nhận điện thoại từ bệnh viện, báo tin Lục Gia Tùng gặp tai nạn đang cấp cứu. lẽ bà sợ làm hỏng không khí của bữa tiệc, nên trong lời vẫn còn mang chút trách móc. Ánh nhìn tôi khi đó đầy vẻ bất mãn. Chính tôi đã rất hối hận, không nên thúc giục về sớm. lẽ không vội vàng, đã tránh tai nạn .
giờ đây, vẻ mọi chuyện không hề đơn giản vậy. Nghe cách kể lại, lúc xảy tai nạn, Ái Hồi hai đứa trẻ đang ở trên xe.
Sau khi ký xong, tôi quay lại hành lang để tiếp tục truyền dịch. Ái Hồi ôm cô nhỏ, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh, chẳng hề màng đến những lời thì thầm, bàn tán xung quanh.
tôi nhắn tin, rằng buổi tiệc đã kết thúc tốt đẹp, đang đưa con tôi đến bệnh viện. Tôi thật sự không muốn thấy cảnh tượng . con nhà quá khó lường, tôi sợ sẽ gây ám ảnh tâm hồn non nớt của con mình. Lục Gia Tùng không qua khỏi, con không gặp lần cuối, sẽ phải sống trong hối tiếc suốt phần đời còn lại, giống tôi đã từng hối tiếc vì không gặp cha lần cuối cùng.
đến rất nhanh. Đôi con tôi sưng húp vì khóc. Con cố gắng nén nước , tự trấn an chính mình.
“ của con là giỏi nhất trên đời, nhất định sẽ khỏe lại thôi.”
tên Bảo, con thú nhỏ hoang dại, đột ngột lao từ vòng tay của dì, xô mạnh vào con tôi. Con ngã sõng soài trên nền đất lạnh lẽo. Không dừng lại ở đó, ta giật phăng chiếc vương miện nhỏ xinh trên đầu con tôi, ném mạnh xuống đất rồi dùng hết sức bình sinh mà giẫm đạp lên . Đôi ta long lên sòng sọc, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ, nhìn chúng tôi với vẻ thách thức muốn chống lại cả thế giới.
May mắn thay, chỉ dùng tay trái đang không bị thương, lực không đủ mạnh nên con tôi không bị xây xát gì. đã hoàn toàn bị cơn thịnh nộ bất ngờ của dọa hoảng sợ, vội nép mình vào lòng tôi, ánh ngơ ngác nhìn kẻ vừa gây hấn.
Tôi giao con lại chị dâu, rồi không chút do dự, bước đến giáng cái tát nảy lửa vào gương mặt của Ái Hồi.
“Hãy dạy lại con trai của cô,” tôi gằn giọng, từng chữ lạnh băng. “ đã lớn từng rồi, tối thiểu phải biết đến hai chữ lễ nghĩa liêm sỉ. cô không đủ tư cách để dạy, thì cứ để xã hội dạy bài học.”
“Động đến tôi, vì chút diện cuối cùng, tôi nhắm qua. bắt nạt con tôi, thì các đã chọc phải tổ ong bắp cày rồi đấy.”