Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

10

Trên đường , tôi lén lút ghé qua cửa hàng tiện lợi dưới khu chung cư.

Mua một ít… dụng án.

Chỉ là… lúc  kích cỡ, tôi khựng lại một chút.

đầu vô thức tua lại một vài cảnh tượng  thể của tối hôm trước.

Ừm…

Mặt tôi bỗng nóng bừng, tim đập rộn ràng, tay run run… mạnh dạn hẳn một hộp cỡ lớn.

Bình lập tức vang lên đầy chấn động:

【Chị có vẻ hơi xem thường chính rồi nha, cỡ đó vẫn nhỏ, phải cỡ siêu đại mới đúng chứ~】
【Một hộp đâu có đủ, kiểu đó là phải hai hộp trở lên mới đủ dùng nhé~】
chị lúc đồ án mà mặt đỏ bừng lên trái đào vậy đó, cái mặt bánh bao trắng trẻo mềm mại kia mà rơi vào tay con “thú hoang thứ Sáu” chính thì đúng là lời to rồi.】

Cuối cùng tôi vẫn hai hộp loại siêu đại, mang quầy tính tiền.

Nhân viên thu ngân tôi bằng ánh mắt kiểu: “Chị ăn uống cũng ngon lành quá ha”.

Tôi cố giữ mặt lạnh quét mã thanh toán, giữ mặt lạnh bước khỏi cửa hàng, giữ mặt lạnh quay .

mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức.

Mùi vị này khác xa hoàn toàn với mấy món đồ ăn ngoài tôi hay lười đặt.

Còn Chu Dương thì đang đứng cạnh bàn ăn, trên mặc tạp dề.

Bờ vai rộng, eo hẹp, đường nét cơ thể rõ mồn một.

Một chồng nuôi từ nhỏ “đẹp trai đến mức ăn ” – dù sau này có biến thành Thái tử gia của giới giàu thủ đô chăng .

Tôi nuốt nước bọt “ực” một cái.

Chu Dương thấy tôi , lập tức tới cởi áo khoác giúp.

Chỉ là… nếu ánh mắt cậu ta lúc đó không rực cháy chó thấy xương, thì tôi cũng đã không đỏ mặt thế này rồi.

Tôi đẩy tay cậu ta nhẹ nhàng:

“Không cần đâu, để tôi tự .”

“Ừm.”

Ánh mắt cậu ta chợt chuyển hướng – sang cái tiện lợi tay tôi.

Thôi .

Cái này đúng là xịn có , nhưng yếu có , đặc biệt là mấy góc nhọn của hộp “dụng án” dễ chọc thủng.

Không biết từ lúc nào, một góc hộp đã lòi ngoài.

Trên đó còn in rõ rành rành bốn chữ: “Siêu mỏng không cảm giác”.

Tôi luống cuống định giấu sau lưng, nhưng đã muộn.

Chu Dương nhanh hơn, đưa tay nhận lấy cái .

Cậu liếc qua một cái.

Rồi… rất bình tĩnh buộc miệng lại, đặt lên tủ giày.

Không gì thêm.

Chỉ có giọng khàn khàn vang lên bên tai tôi:

“Cơm rồi, vào ăn .”

Rồi lại ngập ngừng, thấp giọng bổ sung:

“…Chị ăn no trước đã.”

Tôi: ?

11

Bữa tối hôm đó… ăn một bầu không khí kỳ lạ khó tả.

Chu Dương vẫn chú ý từng hành động của tôi, tôi chỉ cần ho một , cậu ấy liền biết điều rót nước đưa tận tay.

Cuối cùng… tôi lại ăn quá no.

Sau bữa ăn, tôi vào phòng tắm tắm rửa.

Đang nghĩ không biết có phải Chu Dương quá sáng, chắc tưởng tôi mua hai hộp đó là để… thổi bóng bay, thì bình đột nhiên nổ tung.

【Ủa sao chị còn chưa tắm vậy? chính đã cởi đồ nằm chờ lật bài để hầu hạ rồi đó!】
【Ồ hô, “dụng án” còn được tự giác đem phòng ngủ cơ mà.】
【Cười chết, chính còn đếm đếm lại mấy lần, phát hiện hai hộp chỉ có sáu cái, tai cụp liền, tưởng chị không có lòng tin vào mình.】
nhẹ nhẹ thôi nha, đừng dọa chị chạy mất.】
【Svip đã nạp, sẵn sàng đón xem đại tiệc!】

Tôi lau nước trên mặt.

sự… có hơi hối hận. chuồn thì sao?

Nhưng đã kéo cung thì không thể không bắn tên!

Sấy tóc , tôi quay phòng.

Nhưng mấy bình kia quá – Chu Dương mới chỉ cởi áo thôi mà.

Tôi bước đến, cầm “dụng án” tay cậu ấy để nghiên cứu thử, nghịch hỏi:

“Chu Dương, cậu… hiểu ‘tôi ngủ với cậu’ nghĩa là gì không?”

“Biết. Em là của chị.”

Tôi liếc cậu ta: “Còn gì ?”

Chu Dương thử nắm lấy tay tôi đang thả bên .

“Còn… chúng ta đang yêu nhau, đúng không?”

Không hề ngốc.

Chuẩn .

tránh bị ba ruột tài phiệt của cậu ấy tìm tới tính sổ, cách tốt nhất là yêu đương danh chính ngôn thuận, phủi sạch mối quan hệ “chồng nuôi”.

Yêu thì yêu chứ!

Giặt cái quần nhỏ thì có gì ghê gớm?

“Từ giờ ngoài nhớ cậu là bạn trai tôi, đừng là chồng nuôi.”

“Tại sao?”

“Ngốc, nghe dở lắm. ta sẽ coi thường cậu.”

“Ừm ừm.”

Chu Dương ngoan ngoãn gật đầu. Cậu tôi: “Phương Lê, chị tốt .”

Tôi chột dạ chớp mắt.

Sợ bị , tôi nhanh chóng đẩy mạnh vai cậu ta, đè giường.

Tấm nệm trũng .

Còn tôi thì ngồi hẳn lên cậu ta, nhét lại hộp “công ” vào tay cậu, bộ bình tĩnh:

“Chu Dương, cậu biết cách dùng không?”

“Em tra mạng cả buổi sáng nay rồi.”

“Ồ, vậy thì thực hành thử , đừng học phí công.”

Ánh mắt Chu Dương trầm , tối đáy biển.

“Được.”

, cậu lập tức siết lấy eo tôi, trở mình đè tôi giường hôn tới tấp.

Chỉ là… hôn vụng lắm.

Mà ánh của cậu ta chiếm trọn cả tầm mắt tôi, đến mức trần cũng mờ nhòe không thấy rõ .

……

Chưa được bao lâu, cả màn hình tràn ngập dấu hỏi của bình :

【????】
【Ủa là sao? Đang lúc cao trào thì tắt đèn hả??】
【Tui bỏ 30 tệ nạp vip chứ đâu có trả để … bóng tối?!】
【Ít nhất cũng phải cái bóng mờ mờ với thở cũng được chứ? Đây đen thui ! Đổi đạo luật ! Trả lại tiền tôi!!!】

……

Lúc sắp thiếp vì mệt, Chu Dương ghé vào tai tôi thì thầm bằng giọng khàn và dịu dàng:

“Phương Lê, em thích chị.”

Bình lại tiếp tục thét gào điên cuồng:

【A a a cuối cùng cũng dám tỏ tình chính diện rồi!!!】
chính khổ tận cam lai! Nhờ chị “chỉ đạo tích cực” mà cuối cùng cũng mở miệng lòng!】
【Mà khoan, có ai chụp màn hình đoạn bị đen không, có ai chỉnh sáng không?】
【Tôi chỉnh rồi.】
【Xin link! Cầu xin chị em tốt bụng!】

Còn tôi vẫn nhắm mắt, không lên .

Lúc Chu Dương buồn bã cụp mắt, lặng lẽ đắp chăn cho tôi thì tôi bất ngờ quay chui vào lòng cậu, lầm bầm:

“Biết rồi, tôi cũng thích cậu… đừng ồn, ồn là tôi đấm lệch đầu bây giờ.”

ngoan, biết điều, đối xử tốt, còn trúng gu tôi từng chút một.

Tôi mà không thích cậu ta, thì đúng là đầu có vấn đề .

Chu Dương không lên .

Chỉ là… một con chó cưng ngoan ngoãn, chui hẳn vào chăn ôm lấy tôi.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến tôi giật mình.

Mẹ nó, lại sốt rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương