Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi bị đuối bất ngờ và qua đời.
Khi sắp xếp đồ đạc của anh ấy, tôi phát một bản sao sổ đỏ bị kẹp một quyển tạp chí.
Khi bước vào nhà đó, tôi không tin vào mình.
Nội thất bên ấm cúng, lãng mạn, những món đồ nội thất đắt tiền, tấm thảm đẹp , và chiếc đèn chùm pha lê dù phủ đầy bụi vẫn lấp lánh ánh sáng.
So với nhà cũ kỹ, chật hẹp chúng tôi đang ở, quả là một trời một vực.
Trên tường treo ảnh chụp anh ấy với mối tình đầu hai đứa con song sinh.
Trên bàn việc một tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc:
“Sang Vãn, kể ngày em qua đời, mỗi ngày của anh như sống địa ngục, đau khổ không kể xiết. Giờ đây, hiếu đạo đã trọn, con cái cũng đã thành tài, anh không vướng bận gì. Nguyện dưới hoàng tuyền, em tiếp nối tiền duyên!”
Tôi loạng choạng rời khỏi phòng.
này, tôi chỉ muốn đào mộ của anh ta lên.
Nhưng cơn tức giận dồn nén khiến m.á.u huyết tôi sôi trào, tôi phun một ngụm máu, rồi tối sầm, ngã ngửa phía .
Khi mở , tôi quay lại thời điểm thứ mười khi cưới anh ấy.
———
Cảnh sát thông báo với tôi rằng t.h.i t.h.ể tôi, Lâm Chu, tìm thấy ở hồ chứa Tây Sơn khi tôi đang thêm giờ xử lý những thay đổi bất ngờ dự án của khách hàng.
Hơn bốn tuổi, nội tiết tố rối loạn, vẫn cặm cụi việc như trâu già vào hơn mười giờ tối.
đó, oán khí của tôi lớn hơn ma quỷ.
Khi nhận tin, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đây là trò lừa đảo.
Tôi chửi: “Cút, lừa đảo nhà c.h.ế.t hết!”
Đối phương không giận, lạnh giọng đọc số hiệu cảnh sát và giải thích rằng t.h.i t.h.ể tôi một đi câu đêm phát , và tìm thấy chứng minh nhân dân trên anh ấy.
Họ yêu cầu tôi nhanh chóng trường phối hợp xử lý các vấn đề liên quan.
Bán tín bán nghi, tôi cúp máy.
Khi lái xe hồ Tây Sơn, tôi không ngừng gọi cho Lâm Chu, nhưng điện thoại anh ấy luôn ở trạng thái tắt máy.
bốn phút, tôi vị trí cảnh sát cung cấp.
Đêm tối đen như mực.
Tiếng chảy hồ và tiếng kêu của các loài động vật không rõ khiến ta rợn tóc gáy.
Tôi bước đi loạng choạng, hướng phía ánh sáng duy nhất.
Tại đó, tôi nhìn thấy một đàn ông nằm thẳng cứng trên bờ sông.
Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen thường mặc hàng ngày, giờ đã dính đầy bẩn.
Giày không , đôi chân trần đầy vết thương.
Máu bảy lỗ trên mặt anh ấy chảy rỉ rả.
Khi nhìn rõ mặt anh ấy, tôi như bị sét đánh, đứng cứng đơ tại chỗ.
… Thật sự là tôi, Lâm Chu!
khi kiểm tra trường, khám nghiệm tử thi và điều tra camera xung quanh hồ chứa, cảnh sát loại trừ khả năng anh ấy bị sát hại.
Pháp y phát nồng độ cồn cơ anh ấy, kết luận rằng đây là một vụ tai nạn đuối khi uống rượu.
Hai đứa con biết tin cha mất đã vội vàng ngoài .
Tôi vì đau buồn quá độ, nhiều lần huyết áp tăng cao mức ngất xỉu, cuối phải nhập viện cấp cứu ở ICU.
Lễ tang của Lâm Chu do hai đứa con đứng tổ chức.
Khi tôi xuất viện, anh ấy đã chôn cất.
khi các con dẫn tôi mộ của anh ấy, tôi bàng hoàng phát chúng đã chôn anh ấy chung với mẹ ruột chúng – Sang Vãn.
Nhưng họ đã ly hôn hơn hai rồi…
Tôi nhìn hai đứa con bên cạnh mình, ngơ ngác.
Con gái tôi, Lâm , thản nhiên nói:
“Đó là ý nguyện của bố.”
Nói xong, con bé lấy túi một tài liệu, đưa cho tôi.
“Đây là di chúc của bố trước khi mất, luật sư đã giao cho chúng con khi , mẹ cũng xem qua đi.”
2
Tôi run rẩy nhận lấy.
Đúng như lời Lâm nói, việc chôn chung với Sang Vãn là yêu cầu di chúc của Lâm Chu.
Lâm tiếp tục:
“Trang cuối là phân chia tài sản. Tất bảo hiểm, quỹ và cổ phiếu của bố đều lại cho con và anh trai. Đây là tài sản cá nhân trước khi bố kết hôn với mẹ, nên bố chỉ định thuộc chúng con.”
“ nhà cũ chúng ta đang ở…”
Lâm ngừng một chút rồi tiếp tục:
“Bố lại phần 50% thuộc mẹ, nhưng mẹ phải bồi thường cho chúng con phần lại theo giá thị trường. Hoặc mẹ bán nhà, chia tiền cho chúng con một nửa.”
Lâm Trạch, luôn im lặng, nhìn tôi.
Anh ấy tỏ vẻ áy náy, môi mấp máy:
“Mẹ, con và em gái đã thẻ xanh. Xử lý xong mọi chuyện, chúng con sẽ không quay nữa. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tôi nhìn hai đứa con mà tôi đã nuôi dưỡng suốt hai , rơi nào không hay biết.
Họng nghẹn đắng, giọng khản đặc như mất đi âm thanh:
“Các con… sao thế với mẹ…”
Khi nhà, tôi uể oải đẩy cửa bước vào.
Mọi thứ vẫn y nguyên như khi Lâm Chu sống.
nhà này chúng tôi đã ở gần hai , là nhà cũ ba mẹ tôi dùng tiền của hồi môn mua cho tôi khi cưới.
Nhà đã ba tuổi, vừa cũ vừa nhỏ.
Diện tích sử dụng chưa tám mét vuông.
Từng chúng tôi sống chung, kể mẹ .
Nhiều qua, chu cấp cho Lâm Trạch và Lâm du học, trả tiền chạy thận hàng tháng cho mẹ mắc bệnh suy thận mãn tính.
Tôi tằn tiện đủ điều.
Cứ nghĩ rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Nhưng cuối , tôi nhận mình chỉ là công cụ cho gia đình họ lợi dụng.
Tôi như một con rối gỗ vô hồn, bắt đầu dọn dẹp di vật của Lâm Chu, định vứt hết tất .