Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa dứt lời, mặc lễ phục ở ghế phụ hạ cửa sổ xuống.
Để lộ khuôn nhỏ nhắn thanh tú ngây thơ.
Lè lưỡi một cách tinh nghịch.
“Xin lỗi, anh Cố, quên không báo dâu… không liên lạc được ấy.”
Nghĩ tới tài khoản bị khóa, tôi thờ ơ mỉm cười.
“Không sao đâu, đàn ông không trách phụ nữ.”
“Hơn nữa, một thư ký xinh đẹp như , vậy cũng đủ chứng thực lực của anh rồi.”
Lời trách móc của Cố nghẹn ở cổ họng tôi.
Tôi liếc ở ghế phụ, thấy không ý nhường ghế nên chỉ ở ghế sau.
dọc đường vui cùng tôi trò chuyện, không ngừng kể về bữa tiệc sinh nhật do nhân viên tổ chức .
Giọng điệu còn tràn đầy hối hận.
“ dâu, ước gì ở đây, thật muốn thấy uy nghiêm của Cố tiên sinh! thật ghen tị !”
Cố u ám, mấy lần muốn chuyện tôi, nhưng tôi đều phớt lờ anh .
Đến khách sạn, xuống xe, trực tiếp tới cạnh Cố .
Tôi chỗ khác theo họ.
phục vụ mở miệng gọi là bà Cố. Cố muốn giải thích, nhưng ánh mắt lại rơi vào khuôn trần trụi của tôi sau lưng, cuối cùng vẫn im lặng.
Biểu cảm hài hước đến mức khiến tôi bật cười.
Nhân viên chen chúc ở lối vào thang máy chờ đợi.
Cửa thang máy mở , của mọi cứng đờ khi thấy Cố đang đứng ở phía trước.
Một thoáng bối rối thoáng qua trên gương anh
Lão Trương, cổ đông của , vội vàng : “Cuối cùng thì cũng đến. Nếu không phải mai mối thì tôi không thể ký được dự án này! Hôm nay toàn thể tôi phải cảm ơn ! “
Tôi biết ông ấy đang cố giữ thể diện tôi.
Vì thế tôi mỉm cười cảm kích : “Không việc gì, từ nước trở về, tôi cũng chưa quen lắm.”
Vừa dứt lời, Cố phía trước đột nhiên dừng lại.
Anh quay sang tôi ánh mắt cau , ánh mắt đầy bối rối.
“Nước nào? nước à? Tại sao anh không biết? Anh đồng ý khi nào?”
4
Hai nhau.
Bầu không khí vừa mới yên tĩnh lại lạnh cóng.
phục vụ ở một nghĩ rằng tôi không tìm được chỗ nên chủ động phá vỡ bầu không khí khó xử dẫn tôi vào phòng riêng.
tự nhiên xuống cạnh Cố .
Tôi liếc , không gì ở phía kia.
Môi trường khép kín nhanh chóng tràn ngập mùi khói, tôi không còn cách nào khác việc hít thở không khí trong lành.
Nhưng không ngờ Cố lại theo tôi khỏi phòng riêng.
Anh nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ tay tôi, giọng điệu chút lo lắng hiếm thấy.
“Anh không quên ngày kỷ niệm của , đừng giận nhé?”
“Hôm nay là buổi teambuilding của , anh không gọi điện , chỉ là để đền bù thôi.”
Tôi ngượng ngùng của anh rồi chợt bật cười.
“Tôi không tức giận, đừng suy nghĩ nhiều.”
xong quay về phía phòng vệ sinh ở cuối hành lang.