Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tắm xong, tôi nằm trên giường, vừa đắp mặt nạ vừa lướt .
Đột nhiên thấy bài đăng mà Cố Niệm vừa đăng lên mười phút trước.
“Cảm ơn anh Quý đã chọn sợi dây chuyền này, em lắm, yêu anh~”
Còn kèm theo tấm ảnh cô ta đeo dây chuyền.
Chiếc vòng cổ gắn kim cương lấp lánh dưới đèn rực rỡ, làm nổi bật cái cổ trắng nõn, thon dài của cô ta.
Trong ảnh, Cố Niệm còn giơ tay tạo hình trái tim, cười ngọt như đường, ra dáng một cô nàng hạnh phúc.
Tôi nhướng mày, chợt nhớ tới Quý Phương Minh – người lén lút mập mờ với cô ta – chẳng phải vừa bị bố mẹ cắt thẻ sao?
Hắn đào đâu ra mua đắt thế này cho Cố Niệm?
Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không hợp lý.
Quý Phương Minh chưa thừa kế công ty, mà trong nhà họ Quý, người có thể gọi là “anh Quý” chỉ có hai người.
Là bố hắn – người đã quản tập đoàn nhà họ Quý, và chú út của hắn, Quý Trường Chiêu – chỉ hơn hắn vài tuổi.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dần im bặt.
Tiếng sột soạt vang lên, Quý Trường Chiêu mặc áo choàng tắm ra, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường.
Toàn thân anh phảng phất mùi hương dịu nhẹ sau tắm xong, từng tiến lại gần, hơi nóng cơ thể làm tôi cảm thấy mặt mình cũng âm ấm.
Tôi lim dim mắt liếc nhìn vóc dáng cao ráo của anh.
Gương mặt này, dáng người này, khí chất này.
Ha, đúng là người tôi nhiêu năm qua.
May mà sau vòng luẩn quẩn, cuối tôi cũng đã lấy được anh .
“Em nhìn gì ?”
Tôi chống cằm cười nhìn anh: “Nhìn anh .”
Quý Trường Chiêu cúi người hôn tôi một cái: “ thì nhìn cho nhiều vào.”
Thấy tình hình bắt đầu có xu hướng vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi vội vã đẩy ngực anh ra.
Chợt nhớ đến bài đăng của Cố Niệm, tôi do dự một lúc rồi quyết định .
Tôi đưa cho anh , : “Anh từng thấy sợi dây chuyền này chưa?”
Không vừa nhìn thấy món trang sức trên cổ Cố Niệm, Quý Trường Chiêu lập tức ngồi bật dậy.
mắt anh tối lại, giọng nói cũng gấp gáp hơn: “Thì ra là bị cô ta lấy mất.”
Anh quay sang nhìn tôi, cố nén giận, dịu dàng dụi đầu vào cổ tôi.
Cẩn thận giải : “Kha Kha, đây là món anh định tặng em . Lúc về thì phát hiện sợi dây chuyền trong hộp không thấy đâu nữa, anh còn tính mai đi mua cái khác.”
Thì ra là tặng tôi.
Anh đã nói thế thì tôi cũng chẳng nghi gì.
Tôi chớp mắt, trong lòng chợt nảy ra ý định.
Tôi anh: “Trường Chiêu, anh có phiền nếu em của anh không?”
“Đừng khách sáo thế, ngoan nào,” anh không vui thấy tôi khách khí, nhưng lại đưa cho tôi không hề do dự, “chúng ta đã kết hôn rồi, là vợ chồng mà.”
Chúng tôi mới cưới chưa lâu, tôi chưa quen.
Nhưng tôi cười nhẹ “ừ” một tiếng, cầm anh mở phần bè trên mạng xã hội.
“Tối nay lúc đầu bữa tiệc anh có phải đã thêm cô ta làm không?”
Quý Trường Chiêu nghe thì lập tức hoảng lên: “Lúc đó ông cụ cũng có mặt, anh không tiện chối. Kha Kha, em giúp anh xoá cô ta đi nhé.”
Tôi xoa mái tóc còn hơi ẩm của anh: “Khoan đã.”
Anh không hiểu tôi định làm gì, đành nghiêng đầu dựa vào vai tôi, nhìn tôi mở phần bè của Cố Niệm ra.
Đúng như tôi đoán, tài khoản của Quý Trường Chiêu không thấy được bài đăng Cố Niệm khoe dây chuyền.
Cô ta chặn anh .
Rõ ràng là khiêu khích tôi.
Chỉ tiếc là, Quý Trường Chiêu không phải là vị hôn phu cũ của tôi – Quý Phương Minh, nên cô ta phá bọn tôi thì còn lâu mới dễ.
Nhìn thao tác của tôi, Quý Trường Chiêu cũng hiểu được ý đồ của Cố Niệm.
Anh nhíu mày, lập tức liên hệ với người tổ chức buổi tiệc ban nãy, báo mất đồ và xin trích xuất camera.
Tìm đến có hình anh, trong video cho thấy anh đã cẩn thận để chiếc túi có sợi dây chuyền trong khu nghỉ dành riêng cho nhà họ Quý.
Anh còn liên tục quay lại nhìn dây chuyền, vừa nhìn vừa… cười ngơ ngẩn.
Quý Trường Chiêu ngượng ngùng gãi đầu: “Anh nghĩ đến cảnh em nhận là đã thấy háo hức lắm rồi…”
Tôi giả bộ trách yêu: “Háo hức đến nỗi làm mất luôn à?”
Anh biết tôi không giận, hôn nhẹ lên khoé môi tôi, rồi theo đà tôi trêu: “Tại anh, tại anh, phạt anh phải tặng em thêm mấy món nữa.”
Video tục, gần cuối buổi tiệc, Cố Niệm nhìn thấy dây chuyền trong tay anh rồi tới.
Lúc đó tôi và Quý Trường Chiêu đi dự tiệc, nhưng giữa chừng ông cụ Quý gọi anh đi, tôi thì đi tìm tám .
Sau còn chào tạm biệt anh rồi ngồi xe về nhà trước.
Nên sau tôi không ở Quý Trường Chiêu, khiến Cố Niệm có cơ hội ra tay.
Anh vừa vừa giải : “Lúc đó cô ta đến anh có thể đưa sợi dây chuyền này cho cô ta không.”
“Dĩ nhiên là anh không đồng ý rồi, anh đâu phải Quý Phương Minh khờ khạo đó, với lại đây là anh mua cho vợ mình.”
Anh chỉ vào video: “Mà giọng cô ta còn cố tình vặn vẹo, anh tưởng cô ta bị viêm họng hay gì, nên vội tránh ra luôn.”
Trong camera, gương mặt Quý Trường Chiêu nói với Cố Niệm trông rõ ràng là không vui, nói vài câu rồi xoay người bỏ đi.
Có điều vì đi nhanh, lúc cho dây chuyền vào hộp, anh không để ý nó bị trượt qua khe hở chưa đóng kỹ, rơi xuống thảm.
Thế là Quý Trường Chiêu cầm cái túi rỗng rời khỏi hội trường.
2
Video kết thúc, Quý Trường Chiêu bên cạnh tôi trông ỉu xìu hẳn.
Anh nằm úp mặt xuống giường, chui đầu vào trong chăn.
Giọng nói nghe như bị nghẹt: “Anh biết trông mình ngốc lắm… Anh chỉ tạo bất cho em thôi.”
Tôi buồn cười, đưa tay xoa xoa gáy anh an ủi: “Thôi nào, bất này em thấy cũng khá bất .”
Quý Trường Chiêu úp mặt im lặng một lúc, rồi bỗng bật dậy: “Không được, không thể để cô ta được lợi.”
Sau đó anh mở WeChat, lờ đi cả đống tin nhắn chào một mình cô ta gửi đến.
Gửi thẳng cho cô ta bốn chữ: “Trả dây chuyền đây.”
Cố Niệm trả lời rất nhanh: “Hu hu anh Quý cuối cũng trả lời em rồi! Vui quá à!”
Quý Trường Chiêu chẳng buồn đáp lại, lại nhắn : “Trả, hoặc đền .”
Có vẻ cô ta đoán được tôi đã thấy bài đăng và đi anh.
Nên cũng không chối: “Anh Quý, em thật sự rất sợi dây chuyền này mà, làm ơn để em giữ đi, được không ~”
Có vẻ sợ bị chối, cô ta lập tức gửi thêm: “Lúc khác em mời anh ăn cơm nha, hoặc đi uống gì đó cũng được, tuỳ anh chọn, cảm ơn anh Chiêu nhé ~”
Đằng sau còn thêm một icon mặt tội nghiệp cầu xin.
Chỉ tiếc, đòn làm nũng này lại gặp ngay Quý Trường Chiêu.
Anh cau mày, không hề bị lay động: “Không trả hả? Được, chờ .”
Chưa kịp để cô ta nhắn lại, tay anh đã gõ điên cuồng, như làm bốc cháy.
“Còn nữa, nếu Quý Phương Minh nói sẽ đính hôn với cô, thì cô cũng nên biết điều mà gọi tôi là chú út, đừng gọi bậy gọi bạ.”
Gửi xong, anh chụp màn hình lại rồi block thẳng tay, xoá sạch sẽ.
Tôi thấy anh trượt tay trên màn hình, bắt đầu bấm số, tò mò : “Anh định làm gì ?”
Quý Trường Chiêu cười cười thần bí, nhướng mày nhìn tôi.
cuộc gọi được kết nối, anh nói vào máy:
“Chào anh, có người nhặt được đồ của tôi nhưng không chịu trả lại.”
3
Cố Niệm rõ ràng không đêm lại bị gọi đến đồn công an.
Nhìn thấy Quý Trường Chiêu bên cạnh tôi, mắt cô ta khẽ dao động.
Cô ta vuốt váy trắng, lại, mắt dán vào Quý Trường Chiêu.
Giọng nhẹ nhàng: “Kha Kha, xin lỗi nha, vì em thật sự rất sợi dây chuyền mà anh Quý chọn.”
Rồi còn làm ra vẻ “chu đáo”: “Nhưng nếu chị thật sự , thì đến tìm em là được rồi, anh Quý ban ngày còn phải đi làm, tối nên nghỉ ngơi, đừng làm phiền anh nữa.”
Tôi nheo mắt nhìn cô ta, không nói gì.
mắt đó khiến cô ta bắt đầu thấy không thoải mái, tôi khẽ bật cười.
Cố Niệm không hiểu vì sao tôi cười, đành quay đầu cầu cứu Quý Trường Chiêu.
Chỉ tiếc, cô ta tỏ vẻ đáng yêu như mà lại tỏ với người chẳng thèm để ý – mắt của Quý Trường Chiêu đầu đến cuối chỉ đặt trên người tôi.
Tôi nhìn Quý Trường Chiêu, cười toe toét không giấu giếm: “Chồng à, anh nói đúng, giọng cô ta đúng kiểu bị khàn sau dính bệnh thật.”
Quý Trường Chiêu phối hợp: “Đúng rồi, em nói cô ta có phải bệnh thật không? Tốt nhất tránh xa một chút.”
Cố Niệm nghe bọn tôi kẻ tung người hứng, mặt trắng bệch rồi lại xanh lè.
Một cảnh sát đi tới, nói với cô ta: “Cô Cố, theo lời khai của anh Quý, cô nhặt được tài sản của anh nhưng chối trả lại.”
Anh cảnh sát xác nhận với đồng nghiệp rồi nói: “Do món đồ có giá trị 235 nghìn tệ, ban đầu xác định cô có thể đã phạm tội chiếm dụng tài sản.”
Cố Niệm nghe tròn mắt, giọng chói tai: “Tôi không có!”
Cảnh sát đưa cô camera ghi lại cảnh cô nhặt dây chuyền và trò với Quý Trường Chiêu.
Anh ta nói : “Vì số lớn, có thể cô sẽ bị phạt tù hai đến năm năm và…”
“Đừng nói nữa!”
Cố Niệm thấy mọi trở nên nghiêm trọng, vội vàng cắt ngang lời cảnh sát.
Mắt đỏ hoe, miệng mím lại, cô ta nhìn Quý Trường Chiêu đầy tủi thân: “Anh Quý, được nhận món anh một chút thôi là em đã vui lắm rồi.”
Nước mắt chảy xuống, cô ta nức nở nói : “Nếu Kha Kha , em trả lại là được. Anh Quý, làm anh khó xử rồi, xin lỗi nha.”
Câu nói mang theo mùi “trà” còn nồng hơn cả trà Long Tĩnh trong bình giữ nhiệt của chú cảnh sát bên cạnh.
Tôi phải công nhận, Cố Niệm diễn giỏi thật, đến lúc gần vào đồn rồi không quên giả vờ đáng thương.
Quý Trường Chiêu nghe mấy lời ngọt sến của cô ta, sắc mặt cũng hơi kỳ quái.
Cô ta vừa dứt lời, anh nói : “Tôi không khó xử gì cả, đây là tôi định tặng vợ, cô trả lại là điều nên làm.”
“Nhưng mà…”
Anh cố tình kéo dài giọng, Cố Niệm vừa nghe ngẩng đầu đầy hy vọng.
“Nhưng mà cô đã đeo sợi dây chuyền này rồi, bẩn rồi, tôi không nỡ để Kha Kha của tôi phải chịu thiệt.”
Anh ôm vai tôi, nhìn cô ta nói :
“Nên là, trả lại theo giá trị, hoặc ngồi tù hai đến năm năm, cô chọn đi.”
Gia cảnh Cố Niệm bình thường, làm gì có 235 nghìn để đền.
Nhưng cô ta chắc chắn cũng không dám đi bóc lịch.
Biết không trốn được, cô ta cắn nhẹ môi dưới, trông như sắp khóc: “Anh Quý, em… em không có , có thể cho em thiếu trước được không… Em có thể làm thư ký cho anh, lấy lương trả dần.”
Tôi và cô ta đều làm việc trong tập đoàn Lệ Vân của Quý Trường Chiêu.
Cố Niệm năng lực bình thường, chỉ là nhân viên quèn.
Làm thư ký tổng giám đốc thì lương cao hơn hẳn, mà còn dễ gần sếp hơn.
Cố Niệm đúng là mơ mộng quá đà.
Quý Trường Chiêu mặt đầy khinh thường: “Em có biết tiêu chuẩn tuyển thư ký công ty anh gắt cỡ nào không? Trước mơ thì soi lại bản thân có xứng không đã.”
Nhìn nét mặt Cố Niệm thay đổi như bảng pha màu, tôi dựa vào lòng Quý Trường Chiêu mà cười không ngừng được.
Có ông chồng giỏi nhìn thấu trà xanh đúng là quan trọng thật, tôi chẳng cần mở miệng, anh tự xử hết.
Bị Quý Trường Chiêu mắng cho không nói nên lời, Cố Niệm lại định quay sang cầu xin tôi.
Cô ta tới định kéo tay áo tôi, tôi và Quý Trường Chiêu lùi lại một .
Mặt cô ta cứng đờ, đành xoắn tay áo, lí nhí nói với tôi: “Kha Kha, giờ em thật sự không có nhiều như … Chị là người tốt nhất, giúp em với.”
Cô ta nghĩ tôi là ai mà sẽ giúp cô ta sau đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta chứ?
Không biết là cô ta ngốc thật hay tưởng tôi ngốc.
Nhìn cô ta thế này, tôi lại nhớ lại hồi mới quen cô ta, lúc đó tôi chưa biết cô ta là kiểu người gì.
Tôi – một đứa thiếu thốn tình cảm của cha mẹ – đã từng bị vẻ ngoài dịu dàng của cô ta lừa gạt, tưởng rằng cô ta là thực sự.
Chỉ vài lời ngon ngọt là tôi đã mơ hồ mà trả giúp cô ta nhiêu khoản, dọn dẹp nhiêu rắc rối.
Nghĩ lại, hồi đó tôi đúng là ngu thật.
Bất bàn tay ấm áp siết lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.
Tôi ngẩng lên, bắt gặp mắt lo lắng của Quý Trường Chiêu.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã vô thức siết chặt tay lại, móng tay in rõ dấu đau rát trong lòng bàn tay.
Tôi nắm lấy tay anh, mỉm cười trấn an: “Em không sao.”
Rồi quay lại nhìn Cố Niệm, giữ nụ cười: “Em không có , nhưng Trường Chiêu bảo là anh đã gọi người đến giúp em rồi.”
Nghe xong, Cố Niệm ngưng khóc, nước mắt còn chưa khô đã lấp lánh vui mừng, chớp chớp đôi mắt ướt long lanh nhìn Quý Trường Chiêu: “Cảm ơn anh Quý, em biết là anh…”
Chưa kịp nói xong, Quý Trường Chiêu đã nhếch môi cười lạnh, giơ cằm ra sau lưng cô ta: “Kìa, người tới rồi .”
“Tiểu Niệm!”
Nghe thấy giọng quen thuộc sau lưng, Cố Niệm lập tức cứng đờ toàn thân.