Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc , trên bắt đầu xuất hiện những bài viết có giọng điệu kiểu “người quen” hay “hàng xóm” kể .
nấy đều nói: Tôi luôn ghen tỵ Hứa Hân Hạ – người ấy.
Rằng tôi không thi đỗ đại học nên ganh tỵ khi mình được trường mơ ước, được du học.
Rằng tôi là một bà nội trợ tầm thường, trong khi là nhà thiết kế danh tiếng, được bao người ngưỡng mộ.
ghen tỵ, tâm lý tôi méo mó, nghĩ rằng mình không xứng , sợ cướp mất .
Nên tôi tìm cách bôi nhọ, hạ bệ người giỏi hơn mình.
Một điểm mấu chốt là – tôi gào thét om sòm, nhưng không đưa ra được bằng chứng .
Từ , dư luận hoàn toàn quay lưng tôi.
Trên đầy những lời mắng chửi:
“Giáo chủ đại bà dạy đời”,
“Đàn bà ngu dốt độc ác”,
“Tàn dư phong kiến”,
“Đáng chết”, v.v…
Hình ảnh tôi – một người nữ trung niên khổ sở, chế thành đủ kiểu ảnh chế nhục mạ.
Một màn tiệc tùng tưng bừng của xã hội – nhằm tiêu diệt ‘đại bà dạy đời’.
———–
Tôi mặc đồng phục lao , làm ở khách sạn về, vừa đến trước khu nhà trọ thì một đám phóng viên bất ngờ lao đến bao vây tôi.
“Bà Hứa, có phải ghen tị Hứa Hân Hạ nên bà mới cố ý đến trường của gây rối không?”
“ con trai người thân đều không đứng về phía bà, rõ ràng bà là loại người đáng khinh. Phải chăng bà muốn hại chính của mình?”
“Bà Hứa, tư cách là người nữ lấy sớm, cam chịu làm thuộc, không có đóng góp xã hội, sao bà dám bôi nhọ một người nữ độc lập trí thức như Hứa Hân Hạ? Bà không xấu hổ sao?”
“Bà định khi nào mới xin những việc mình đã làm trả bằng Hứa Hân Hạ?”
đống micro dí mặt tôi, đèn flash chớp sáng liên tục.
Tôi giơ tay đẩy ra: “Tôi không xin .”
Tôi vừa nói vừa định bước .
“Bà Hứa, bà không mình quá độc ác sao?”
“Nếu lời vu khống của bà được tin tưởng, Hứa Hân Hạ sẽ tổn thương lớn thế nào, mà bà vẫn không hối à?”
“Bà tấn một người nữ rực rỡ thành , tưởng tượng rằng người ta cướp mình – bà có nghĩ mình là kẻ thù của toàn thể nữ không? Bà không định xin làm nhục giới nữ sao?”
Tôi che mặt, gạt tất ra:
“Tôi không hối hận về những mình đã làm. Tôi sẽ không xin .”
Tôi nói vậy quay người bỏ chạy.
Cuộc phỏng vấn này nhanh chóng được đăng tải lên , làn sóng mắng chửi càng cuồn cuộn.
Ngay nơi làm việc có người xì xào bàn tán.
Quản lý khách sạn trực tiếp đuổi việc tôi.
Tôi chật vật rời khỏi khách sạn.
Một nhóm người tự xưng là “người chính nghĩa” – do tìm thông tin của tôi từ trên – đứng chờ sẵn, ném trứng thối người tôi.
“Đồ đại bà điên! nhìn tưởng cướp bà!”
“Thứ đàn bà làm nhục nữ, sao không cút !”
“Phì!!!”
Tiếng mắng, trứng thối, rau hỏng bay tứ phía. Tôi biết giơ tay lau mặt, lặng lẽ rời .
Về đến cửa khu trọ, tôi Hứa Hân Hạ đang đứng .
——
Hứa Hân Hạ tháo kính râm, vẻ mặt đắc ý mỉa mai nhìn thân hình lấm lem của tôi, bĩu môi bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm.
Tôi không để ý, muốn nhà.
“Thục Vân, , tôi đặc biệt tới đây để xem trò hề của cô , sao không tôi ngắm thêm chút nữa?” – cô ta mỉa mai, gọi giật .
Tôi quay đầu nhìn cô ta:
“Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Cố Nghiêu Cố Trạch Hòa. Các người quả thật có gian tình sau lưng tôi.”
Hứa Hân Hạ cười nhạt:
“Ra là cô phát hiện kiểu à…”
“ , nhưng cô nghĩ sẽ có tin cô sao?”
“Hứa Thục Vân, cô ngu ngốc thật đấy. Trước kia đã ngu, giờ thành một bà thím trung niên ngu hơn.”
“Không bằng chứng mà cứ la lối vu khống, giờ rơi tình cảnh này chẳng phải đáng đời sao?”
Tôi đáp:
“Hứa Hân Hạ, gieo gió ắt gặt bão, cô chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
Cô ta cười phá lên đầy đắc ý:
“Thục Vân à Thục Vân, giờ cô có thể tức tối mà bất lực thôi.
“Tôi thì rạng rỡ huy hoàng, cô ? Một kẻ không nhà cửa, xã hội ruồng bỏ, làm lao , người đời ném trứng thối.
“Sắp năm mươi mà trắng tay, quay lưng. Thử hỏi, cô sống được thế nào nữa đây?”
“Hahaha, nhìn cô thế này… tôi cười muốn rụng răng luôn !”