Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy uống nước xong thì trằn trọc ngủ.

Chồng đang ngủ rất ngon, tôi không nỡ đánh thức anh, đành mở Weibo lướt giết thời gian.

Càng lướt càng buồn ngủ, đang định cất điện thoại thì một bài đăng lọt mắt khiến tôi tức tỉnh táo.

Trong ảnh là một cô áo ngủ nam màu đen, lộ xương quai xanh, ánh mắt mơ màng trông quyến rũ.

Người trong ảnh không chính là cô mà chồng tôi từng giúp đỡ, một sinh viên nghèo tên Tống Nhã.

Tuy tôi chưa từng gặp mặt, chồng từng cho tôi video của cô ấy.

Tuy đã ăn diện hẳn trước kia, tôi vẫn nhận ra ngay.

Hậu cảnh trong ảnh chính là phòng ngủ nhà tôi.

Còn chiếc áo ngủ trên người cô ta, tôi nhận ra tức, là món quà tôi tự mua tặng chồng.

Chưa dừng lại ở đó, caption của cô ta còn ghi:

“Áo ngủ của anh trai thật thoải mái.”

Tôi rùng .

Bên dưới có vài bình luận, tôi tò mò bấm :

– “Gì đấy, ước sắp thành rồi hả?”

– “Chưa đâu, chắc sắp rồi.”

Không cần nói rõ, tôi cũng hiểu ước mà cô ta nhắc liên quan đến chồng tôi.

Cơn buồn ngủ bay biến.

Tôi quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, tát mạnh mặt anh ta.

Anh tỉnh dậy mơ màng hỏi:

“Gì thế em yêu?”

Tôi quăng thẳng điện thoại người anh:

“Tự đi.”

Chồng tôi dụi mắt nhìn màn hình, vẻ mặt tức kinh hãi:

“Cái gì đây? Tống Nhã làm gì thế này? Sao lại áo ngủ của anh chụp ảnh kiểu đó?”

Tôi khoanh , nhìn anh khinh bỉ:

“Anh hỏi em, em hỏi ?”

Anh vò đầu, cố nhớ lại:

“À đúng rồi, tháng trước cô ta bảo không có chỗ ở, em phải còn thương hại cho cô ta ở nhờ một đêm sao? Chắc lúc đó chụp.”

Tôi chợt nhớ ra.

Hôm đó tôi chồng đi chơi xa, không về nhà.

Cô ta gọi điện bảo không có chỗ ngủ, tôi thấy cô ta thân cô thế cô nên mềm lòng, đồng ý cho ở lại một đêm.

ngờ là rước sói nhà.

Nghĩ đến cảnh cô ta áo ngủ của chồng, nằm trên giường chúng tôi mà chụp ảnh, tôi chỉ thấy ghê tởm.

2.

Sau chuyện đó, chồng tôi cực kỳ tức .

Anh tức gọi điện cho Tống Nhã.

“Cô định làm cái gì ? Tôi tài trợ cho cô học vì cha cô từng cứu tôi, chứ tôi không có ý gì . mơ tưởng những thứ không thuộc về . Nếu còn làm chuyện vô liêm sỉ như nữa, trách tôi tuyệt tình.”

Hồi nhỏ, chồng tôi từng bị b/ắt c/óc, chính cha Tống Nhã đã cứu anh.

Vì thế năm qua, chồng tôi thường xuyên giúp đỡ gia đình cô ta.

Điện thoại bật loa ngoài, tôi nghe rõ Tống Nhã làm nũng:

“Em xin , là của em. Có phải vì bạn anh không vui? Em sẽ xóa ngay, không anh xử.”

Chỉ câu mà tôi hiểu ra ngay, cô ta đúng là trà xanh, mà còn loại có nghề.

Chồng tôi bực dọc đáp lại:

“Không phải bạn , mà là vợ tôi. Bọn tôi đã đăng ký kết hôn. Việc cô làm không chỉ khiến cô ấy chịu, mà tôi cũng không vui.

Cô ấy là bảo bối của tôi, tôi còn nỡ làm cô ấy buồn, cô là mà dám chọc cô ấy tức ? Xóa ngay trong vòng một phút, nếu không trách tôi.”

Cô ta cuống quýt xin , và thật sự xóa bài trong chưa một phút.

Tôi nhìn chồng mà trong lòng thầm vỗ :

Không hổ là người đàn ông tôi chọn.

Lúc cần cứng rắn thì tuyệt đối không mềm yếu.

Sáng hôm sau, bố mẹ Tống Nhã gọi điện xin , hẹn gặp vợ chồng tôi ăn bữa cơm xin trực tiếp.

Ban đầu tôi còn nghĩ họ là người biết .

kết quả, lại khiến tôi ch .t lặng…

3

Trước khi đến buổi gặp mặt, tôi đã tỉ mỉ trang điểm, một bộ Chanel, xách túi Hermès, đánh lớp trang điểm kỹ càng đến từng chi tiết.

Chồng tôi thấy liền hôn tấp cái, bị tôi đẩy mạnh ra.

Tôi trang điểm đồ thế này là Tống Nhã nhìn thấy mà tự thấy cảm, rồi biết rút lui, anh hiểu không?

Lỡ trang điểm bị anh hôn cho lem nhem hết thì tôi phải uổng công rồi sao?

Chồng lái xe đưa tôi đến khách sạn, bên phía Tống Nhã đã đến từ trước.

bước tôi đã thấy cô ta.

Nói một cách công bằng thì, trông cô ta cũng không đến nỗi nào, chỉ là gu ăn quê mùa, nhìn khá là kém sang.

Cô ta thấy tôi liền đánh giá từ đầu đến chân.

Đặc biệt là chiếc Hermès tôi cầm trên và mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá trên cổ, ánh mắt cô ta gần như muốn dán luôn rồi.

Mất giây sau mới dời tầm mắt, quay sang cười chồng tôi:

“Anh rồi à.”

Không hề chào hỏi tôi, như thể tôi vô hình.

Tôi thật sự không tin đây không phải cố tình.

Chiêu trò rẻ tiền thế này, chồng tôi đương nhiên nhìn thấu, liền giới thiệu thẳng:

“Giới thiệu mọi người, đây là vợ tôi – Thẩm Trầm.”

Cô ta sững ra một lúc, sau đó cười cười chào tôi:

“Chào chị Thẩm, rất vui được gặp chị.”

Chồng tôi tức cau mày, không kiên nhẫn chỉnh lại:

“Là vợ tôi. Theo vai vế, cô nên gọi là chị dâu.”

Cô ta có phần lúng túng, gượng gạo kéo khóe miệng cười:

“Em chỉ nghĩ gọi là chị thì thân mật hơn chút thôi mà.”

gọi chị. Vợ tôi là út trong nhà, không quen người gọi như thế.”

Không khí hơi ngượng ngùng, Tống Nhã cười gượng không biết đáp sao, cha mẹ cô ta vội tiếng xoa dịu:

bé này, gọi chị dâu phải thân hơn sao? nói lời linh tinh nữa.”

Họ vẫy mời tôi và chồng:

“Mau ngồi xuống đi.”

Tôi và chồng ngồi xuống, cô ta tức nhích lại gần chồng tôi, gắp một miếng tôm đưa :

“Anh à, anh nếm thử món này , ngon cực kỳ luôn. Anh còn nhớ hồi ở nhà em, ba em làm món này cho anh không? Lúc đó anh thích lắm mà. Hồi đó anh còn nói, lớn nhất định sẽ lấy em làm vợ nữa, anh còn nhớ không?”

nói liếc tôi khiêu khích.

Rõ ràng là muốn moi chuyện xưa ra chọc tôi.

Coi tôi là không tồn tại chắc?

Tôi định tiếng thì chồng tôi đã mở miệng trước.

Anh đặt đũa xuống, thản nhiên nhìn cô ta:

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi tuyệt đối chưa từng nói câu đó. Mà cho dù có từng nói, cô nhắc lại chuyện đó trước mặt vợ tôi, là có mục đích gì?”

đi, câu nói này quá chuẩn, đến lượt tôi cũng không cần mở miệng nữa.

Tống Nhã bị nghẹn một hồi, miễn cưỡng cười cười:

“Em đùa chút anh thôi mà.”

Cô ta đảo mắt nhìn sang tôi:

“Phải rồi, hôm trước em gặp một người quen, nói chuyện mới biết anh ta từng là bạn trai cũ của chị dâu. Anh ta kể lúc trước hai người suýt chút nữa là cưới nhau rồi. Nghe mà em tiếc thay luôn đó.”

Cô ta đắc ý nhìn tôi, tôi buồn phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn chồng.

Tên giấm chua này vốn đã chịu mỗi khi nhắc đến chuyện cũ của tôi.

Tưởng đã quên rồi, ngờ bị Tống Nhã không biết khơi lại.

Không biết lần này cô ta sẽ bị anh xử lý ra sao đây.

4

“Bốp!”

Chồng tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn, mặt đen như mực, nhìn thẳng Tống Nhã:

thì sao? Cô thấy tiếc à? Hay là cô cưới hắn ta luôn đi? Tự bù đắp tiếc nuối, khỏi phải than vãn nữa.”

Tôi thong thả ngồi nhìn Tống Nhã, bộ dạng y như không liên quan.

Cô ta sững người một thoáng, sắc mặt tái nhợt.

Cắn môi làm ra vẻ đáng thương, mắt ngấn nước, khẽ khàng giải thích:

“Không… em không có ý đó… em chỉ tiện miệng nói thôi…”

Chồng tôi cười khẩy khinh bỉ:

“Có lại lấy người yêu cũ của người ra nói đùa không? Hôm nay là tôi tin vợ kiện, nếu là người , bị cô chọc ngoáy thế này chắc về cãi nhau to rồi. Rốt cuộc cô định làm gì? Hay là cô thích tên Trình Triết kia?”

Tống Nhã lắc đầu lia lịa:

“Không! Em sao có thể thích hắn được!”

Chồng tôi liếc cô ta từ đầu chân một lượt, giọng mỉa mai:

“Cũng còn biết đấy, Trình Triết đã từng yêu một người như vợ tôi, sao có thể mắt loại như cô?”

Vẻ mặt anh lạnh lùng khinh miệt, Tống Nhã bị nói đến á khẩu, không phản bác nổi lời nào.

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng, thấy làm thì hơi quá đáng nên cố nhịn.

tôi hoàn toàn không thấy cô ta đáng thương.

bảo cô ta không làm gì lại cứ thích kiếm chuyện tôi, lại còn lôi Trình Triết ra nói?

Tự chuốc lấy thôi.

Cha mẹ cô ta nhìn thấy bị chồng tôi mắng đến mức đó, sắc mặt cũng coi, không biết phải tiếng ra sao gỡ gạc.

Tôi thấy chồng xả cũng đủ rồi, liền khẽ vỗ anh, nũng nịu:

“Thôi nào, nữa mà anh yêu~”

Chồng tôi quay sang nhìn tôi áy náy:

“Xin em, anh thật sự không ngờ cô ta lại như … Nếu em thấy chịu thì đi nhé, anh đưa em đi ăn chỗ .”

Nghe đến đoạn chồng tôi định đưa tôi đi, cha mẹ Tống Nhã tức luống cuống.

Bố cô ta đứng dậy đi đến trước mặt, không nói không rằng bạt cho cô ta một cái.

“Mày là thứ gì thế hả? Không biết ăn nói thì có mở miệng! Làm cho anh mày chị dâu mày nổi , tao đập chết mày bây giờ!”

Nói xong liền bạt thêm hai cái nữa.

Gương mặt trắng bóc của Tống Nhã đỏ ửng trong tích tắc.

Tôi sững người.

Chồng tôi thì chỉ ôm lấy tôi, mặt dửng dưng nhìn cảnh tượng trước mặt như đang kịch, không hề có ý ngăn cản.

Tống Nhã bị đánh, ôm mặt nước mắt rơi lã chã, không dám khóc to.

Bố cô ta hề cảm thấy quá , càng không đau lòng, chỉ lo nịnh nọt chồng tôi:

“Tiểu Dung à, em nó không hiểu chuyện, làm tức . Bác cũng đánh dạy nó rồi, bụng nữa nhé.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương