Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7

Tháng sau, tôi và Trương Trạch thức ly .

Cả hai người đã đường nấy đi, vậy mà bước ra khỏi cục dân , Trương Trạch vẫn không quên làm tôi buồn nôn một lần nữa.

Anh ta nói:

, trước khi kết em phải người vậy.

Tại sao sau khi cưới lại thay đổi hoàn toàn, không còn chút dung nào?

Dù sao cũng là mẹ anh, em cũng không thể dung nạp được bà.

Vậy sau này em , lẽ không phải sống với mẹ chồng nữa sao?”

Tôi khoát tay:

“Đừng giở trò thao túng tâm lý kiểu PUA với tôi. Xin miễn nhé.

Tôi không có sở thích khổ dâm kiểu tự làm khó mình .”

Nói xong, tôi quay bước đi, không ngoảnh lại.

Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, sau khi ly với tôi, dưới sự bóc lột của Lý Cầm, cuộc sống của Trương Trạch sẽ khốn khổ đến mức nào.

Quả nhiên, sau khi chúng tôi ly , hai đứa cháu trở thành gánh nặng hoàn toàn của anh ta.

Vì cha anh ta đã tuổi, không đi làm được nữa, không kiếm được nhiêu tiền.

Thế toàn bộ tiền học, sinh hoạt phí, phí học năng khiếu của hai đứa con Trương Viễn – tất cả đều do Trương Trạch lo liệu.

Vì sao tôi biết?

Là do mẹ tôi, khi đang tám chuyện với mấy bà cụ dưới tầng đi nhảy quảng trường, tình cờ nghe được.

Lý Cầm rất tự hào truyền thụ bí kíp “huấn luyện con trai” cho các bà khác, còn vô đắc ý khoe khoang:

Con trai út của mình bị bà ta dạy đến ngoan ngoãn nghe , bây đang giúp bà ta luôn hai đứa con của thằng con trai .

Về chuyện này, tôi chỉ nói một :

Đây là quả báo xứng đáng dành cho Trương Trạch.


Ngoại Truyện [Trương Trạch]

Sau khi ly với , mẹ tôi dẫn hai đứa cháu dọn vào nhà tôi sống hẳn.

còn đỡ, mẹ tôi còn có thể tự trông nom hai đứa.

Nhưng càng về sau, bà tuổi tác cao, thỉnh thoảng lại nhức chóng .

Hai đứa cháu thì đang tuổi nghịch ngợm, bà căn bản là không quản nổi.

Mỗi khi có chuyện là bà lại gọi tôi, bảo tôi mau về nhà lo cho chúng nó.

Bà còn định đùn cả bài tập về nhà của tụi nó cho tôi kèm.

Tôi đi làm đã đủ mệt, tan ca về nhà còn phải bực tức vì tụi nó.

Vì vậy, tôi đã cãi nhau với mẹ mấy lần.

Nhưng mỗi lần cãi, bà lại khóc, lại mắng tôi là đồ vô ơn, không biết thương mẹ.

Bà bảo, bà tôi hơn hai mươi năm, cuối lại ra một thứ lang tâm cẩu phế.

Từ nhỏ, mẹ tôi đã hay khóc lóc kể khổ với tôi.

tôi mới bắt hiểu chuyện, mà bà hay nói nhất là:

“Trạch Trạch, anh con không ra gì, sau này biết làm sao?

Con đừng học theo nó, con phải nghe , không thì mẹ bị cả hai đứa làm cho tức chết, lo cho tụi con được nữa?”

Anh tôi đúng là ra gì thật.

Hơn tôi ba tuổi, từ nhỏ không thích học hành, tính khí nổi loạn, mẹ tôi nói đông, ảnh đi thẳng sang tây.

Vì thế, mẹ tôi từng khóc vì anh vô số lần.

Mỗi lần bị anh làm cho tức đến khóc, bà lại quay sang tôi tìm an ủi:

“May mà Trạch Trạch biết nghe .”

Thế là tôi trở thành hình mẫu “con ngoan nghe ”.

Dần dần, tôi cũng quen với việc nghe bà răm rắp.

Anh tôi thì cứ thế trượt dài, đến khi vợ, sinh hai đứa con rồi, vẫn gần không lo nổi cho chúng.

Mẹ tôi lại tìm đến tôi khóc lóc, bảo cha tôi già rồi, kiếm tiền không được trước nữa.

Bà phải lo chăm cháu đến rau cũng mua nổi.

Tôi thấy bà khóc, không đành lòng, gần tháng nào cũng đưa tiền cho bà.

Kể cả sau này , tôi vẫn lén vợ đưa tiền về nhà.

Cả cuộc nhân giữa tôi và , cũng bị mẹ tôi khóc lóc mà chia cắt.

Nhưng mẹ tôi đẩy hết hai đứa nhỏ cho tôi lo, tôi thực sự là có tâm mà không có sức.

Tôi đã cố gắng trao đổi với bà vô số lần, nhưng đều vô ích.

Thậm chí bà còn nói với tôi:

“Trương Trạch, mẹ cho con ăn học đến học, vậy mà hai đứa tiểu học con cũng dạy không xong à?”

Tôi: “…”

Cuối , bất đắc dĩ, tôi vẫn phải gánh bài vở của tụi nhỏ.

Nhưng sau , mẹ tôi bắt kiêng dè gì nữa – đến họp phụ huynh cũng đùn cho tôi.

Hễ tôi tan làm về nhà là bà lại đi nhảy quảng trường.

Đến năm thứ hai hai đứa cháu chỗ tôi, vì công việc bận rộn, hay phải đi công tác, tôi không còn thời gian kèm học cho tụi nó nữa.

Kết quả, kỳ thi cuối kỳ, thằng cháu đứng áp chót, thằng nhỏ đứng chót bảng.

Khi bảng điểm có, anh tôi – từ sau khi gửi hai đứa con sang đây – lần tiên gọi điện cho tôi, nhưng không phải hỏi thăm, mà là mắng:

“Trương Trạch, không phải con anh anh không để tâm đúng không?

Trước kia tụi nhỏ học có tệ, từ khi qua chỗ mày thì một đứa đội sổ, một đứa áp chót.

Mày dạy kiểu gì thế hả?”

Tôi: “?”

Tôi đáp lại ngay:

“Anh có tư cách gì mà mắng tôi? Nếu thấy tôi lo không xong thì anh tự lo đi.

Con anh đẻ, anh không , quăng cho tôi là xong chuyện à?

Tiền học thêm anh không trả, tiền học năng khiếu anh không trả, đến tiền sinh hoạt cũng không đưa.

kết quả học kém thì đổ lên tôi?”

Tôi bị anh mình làm cho tức cạch luôn.

Mẹ tôi nghe vậy thì quát tôi:

“Con với anh con so đo cái gì, nó qua là học thấp, nói năng không khéo thôi.

Anh em ruột, có đáng vì mấy mà trở nhau không?”

Tôi: “…”

Mẹ tôi lại nói:

“Anh con vốn vậy, thẳng tính, nói năng vụng về, con rộng lượng chút, đừng chấp.”

Những này đã sắp thành cửa miệng của bà.

Trước đây mỗi lần tôi và anh có mâu thuẫn, bà đều lý do để tôi nhịn.

Tôi đã nhẫn nhịn anh không biết nhiêu lần rồi, nhưng lần này tôi không nữa.

Thế nhưng, tôi càng nói lý, mẹ tôi càng khóc lóc, gào thét, dọa chết.

Cuối , tôi vẫn phải tiếp tục con cho anh mình.

Cho đến hai năm sau, tôi và anh hoàn toàn trở .

Nguyên nhân là một hôm sau tan học, hai đứa cháu đánh nhau.

Thằng nhỏ thừa thằng không để ý, đẩy anh nó ngã từ trên cầu thang xuống.

Thằng ngã xuống trước, thương tích rất nghiêm trọng.

Nếu hôm tôi không về nhà kịp để phát hiện, e là đã mất mạng trong hành lang rồi.

Nhưng dù vậy, tình trạng cũng không khá hơn là – phải cấp cứu suốt tám tiếng mới giữ được mạng.

Anh tôi biết tin liền xông vào bệnh viện, thấy tôi đã giơ tay đấm đá:

“Con tao chỗ mày, học hành sa sút thì thôi đi, còn bị mày làm cho nhập viện nữa!”

Cả chị dâu cũ Lưu Tiếu cũng đến, mắng tát nước vào tôi:

“Trương Trạch, mày cầu trời khấn Phật cho Bảo không sao đi.

Nếu nó có mệnh hệ gì, tao bắt mày mạng đền mạng!”

Bảo không chết, nhưng cú ngã khiến nhiều xương trên người gãy nát, còn phải tiếp tục mổ nhiều lần.

Chi phí cấp cứu cộng với phẫu thuật sau này – ít nhất cũng tầm ba mươi vạn.

Anh tôi và Lưu Tiếu đồng thanh khẳng định: con xảy ra chuyện là chỗ tôi, tôi phải chịu toàn bộ chi phí điều trị cho Bảo.

Nhưng tôi ra nhiều tiền đến vậy?

Tiền lương mấy năm nay của tôi gần bị vét sạch vì đủ loại chi phí của hai đứa cháu.

Anh tôi với Lưu Tiếu, suốt từng ấy năm còn chưa mua nổi cho con mình một bộ quần áo mới.

Thế mà anh tôi quan tâm gì cả, thái độ cứng rắn vô :

“Trương Trạch, tiền này mày trả cũng phải trả, không cũng phải trả!

Tao có nhờ mày chăm con tao ? Là tự mày lắm chuyện giúp đấy chứ!

Hơn nữa, tụi nhỏ xảy ra chuyện nhà mày, mày không chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm đây?”

Tôi chết lặng, nhìn sang mẹ mình.

Mẹ tôi thì khóc nói:

“Tiền phẫu thuật của Bảo, hay là con bán nhà đi, tiền giúp nó trị bệnh.

Anh con thất nghiệp lâu rồi, trong tay còn đồng nào cả.”

Thấy tôi không lên tiếng, mẹ tôi lại nói:

“Trương Trạch, là cháu ruột của con đấy. Con không thể trơ mắt nhìn nó chết mà không cứu được.”

Đến này, tôi mới hoàn toàn nhìn thấu bản chất thật sự của mẹ và anh trai mình.

Tôi bỗng nhớ lại hỏi trước kia của

“Mẹ anh dẫn hai đứa cháu đến nhà mình, tụi nhỏ lại đang tuổi nghịch ngợm, nhỡ va chạm gì thì tính cho ?

Anh với chị dâu anh có đến đòi nợ không?

Bọn họ phải người biết lẽ phải.”

Cô ấy đã đoán trúng hoàn toàn.

Là do tôi ngu hiếu, mắt mù tim mù.

Mới khiến bản thân rơi vào cảnh tốn tiền, tốn sức, lại còn bị oán trách.

Không thể trách ngoài tôi.

Cuối , vì sự việc xảy ra nhà tôi, tôi bán luôn căn nhà của mình, chi trả toàn bộ viện phí cho Bảo.

Cũng thức đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.

Trớ trêu thay, sau khi Bảo bình phục, Trương Viễn và Lưu Tiếu vì cú ngã mà bừng tỉnh lương tâm, quyết định tự mình con.

Vì con, hai người họ tái .

Chỉ có tôi, một thằng ngốc hiệu.

Vợ mất.

Con mất.

Nhà cũng không còn.

Còn mẹ tôi, đối với tình cảnh thê thảm hiện tại của tôi, chỉ lạnh nhạt nói vài :

“Con có tay có chân, vẫn còn đi làm được, nhà với con, rồi sau này cũng sẽ có lại thôi.”

Bà nói:

“Anh con cũng nhắc lại chuyện Bảo bị ngã nhà con nữa.

Con làm gì mà cứ ôm mãi trong lòng thế?”

Tôi nghe xong, chỉ biết cười cay đắng.

nhiêu khổ cực, nhiêu tủi hờn vì mẹ và hai đứa cháu,

trong mắt bà — không đáng một xu.

Anh cả không ra gì, bà phải hút máu đứa con út để đứa con .

Mà con út nghe , hiển nhiên phải trở thành một thằng ngốc.

Sau này, trong một lần tôi uống say, đã từng gọi cho , cầu xin cô ấy quay lại.

Cô chỉ nói đúng một :

“Tôi bị dị ứng với đồ ngu. Đừng tới làm tôi phát ban.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương