Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Tôi gặp Cố Dịch Xuyên lần đầu trong một buổi tiệc thương mại.
Chúng tôi trò chuyện, làm quen, đó tự nhiên bước hôn nhân.
Cả hai đều không phải kiểu người ham chơi, mối quan hệ không hoàn toàn bắt nguồn từ tình yêu, nhưng lại ổn định hơn cả tình yêu.
Đây là kỳ vọng tốt đẹp nhất của tôi về hôn nhân.
Hơn nữa, tôi thực … khá thích Cố Dịch Xuyên.
Anh ấy là mẫu người chồng dịu dàng mà tôi thích nhất, lại toát lên khí chất người nắm quyền.
Dáng người cũng vậy, vai rộng eo thon.
Vừa đã kiểu người cực kỳ tự kỷ luật.
Nếu không, thì lúc trước làm sao khiến tôi ở buổi tiệc ấy cứ bị hút mắt mà không dứt ra nổi.
Nhưng dạo gần đây, Cố Dịch Xuyên càng lúc càng kỳ lạ.
Ví dụ như hiện tại, sáng sớm, anh đã thức dậy thay đồ.
Tia sáng mờ từ khe rèm rọi xuống, chiếu lên đường nét cơ bụng hoàn mỹ như đuôi cá.
Dường như nơi đó còn có một xăm màu đỏ rực rỡ, kéo dài đến vùng không tiện nói ra.
Anh ấy… còn xăm sao? Ở nơi đó?
Cơn buồn của tôi lập tiêu tan vài phần.
Miệng đắng lưỡi khô.
Nhân lúc anh còn chưa mặc xong áo,
tôi lật người, lăn sang cạnh anh.
Từ phía ôm lấy anh, vô tình chạm đúng xăm ấy.
Tôi nhỏ thì thầm mời mọc:
“Dậy sớm vậy à, không nằm thêm chút sao?”
“ xăm này đẹp đấy…”
Nhưng tôi còn chưa nói hết câu, người đàn ông trước mắt đã khẽ run một chút.
Như bị điện giật, anh vội vàng đứng dậy, không dám tôi.
khẽ ho khan hai tiếng, ngượng ngùng cứng ngắc:
“Ừ, không đâu.”
“ việc ở ty… hơi nhiều.”
anh luống cuống rời khỏi như chạy trốn.
Đến cả một chiếc dép cũng bỏ lại.
lại tôi ngồi bối rối trên giường.
Cái xăm đó, rõ ràng là dụ dỗ tôi.
Nhưng nếu đã dụ dỗ tôi, tôi còn chủ động đến mức này , tại sao anh lại trốn?
Tôi thật không hiểu nổi.
02
Người thường nói, người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc sáng suốt.
Trước những hành vi kỳ lạ gần đây của Cố Dịch Xuyên, tôi tìm đến cô bạn thân Bạch Bạch cầu cứu.
Khi quen Cố Dịch Xuyên, cô ấy làm quân sư một thời gian.
Giờ thì coi như… tái xuất giang hồ.
Bạch Bạch vừa gặm bánh vừa tôi khó hiểu:
“Nhưng Tổng Cố xưa giờ không phải vẫn là kiểu lịch thiệp dịu dàng sao? Trước kia chẳng phải cậu cũng nói thích nhất kiểu quý ông dịu dàng đó à?”
Tôi lắc đầu:
“Cậu không hiểu.”
Cố Dịch Xuyên vốn là người sống chuẩn mực, cư xử có chừng mực với tất cả mọi người.
Nhưng khi ở nhà, dịu dàng của anh ấy hoàn toàn vô điều kiện.
Mọi thứ đều nghe theo tôi.
Anh học theo những gì tôi .
Tôi có cảm nhận được, anh luôn cố gắng tiến về phía tôi.
Nhưng gần đây, anh bắt đầu nửa đêm tập gym, ra ngoài thì xịt nước hoa.
Sáng nay lúc vội rời khỏi nhà, tôi cũng ngửi mùi đó—
Một mùi hương vừa dễ chịu, vừa đầy mê hoặc.
Được thôi, tôi thừa nhận mình bị quyến rũ thật .
Nhưng ngay đó, anh lại đẩy tôi ra thật mạnh.
Đến cả khi tôi chủ động, anh cũng chẳng phản ứng gì.
Rốt cuộc đây là gì chứ?
Một chiêu “muốn bắt phải buông” giả tạo sao?
Càng nghĩ tôi càng bực, đưa ôm mặt thở dài:
“Ai da, tiếp tục thế này chắc tôi nghẹn chết mất… rốt cuộc anh ấy có được không vậy…”
Bạch Bạch trầm ngâm một lát, bất ngờ thả xuống một quả bom:
“Mặc dù tớ cũng không muốn nói đâu… nhưng liệu có khả năng… ừm…”
“Anh ấy thật không được?”
Tôi ngây người tại chỗ.
Bạch Bạch gật gù, càng nói càng cảm hợp lý:
“Cậu nghĩ xem, anh không được, lại không muốn cậu rời xa, nên đành dùng mọi tiểu xảo quyến rũ cậu.”
“Cậu bị mê hoặc, muốn ăn anh , nhưng anh lại không được, đành phải treo cậu lơ lửng như vậy…”
Tôi thoáng không tin nổi:
“Nhưng… nhưng trước đây anh ấy đâu có như thế…”
“Thì là trước đây mà, Khê Khê. Nghe tớ nói nè, đàn ông qua 30 thì…”
Tôi mất khoảng năm phút tiêu hóa nổi thật rằng Cố Dịch Xuyên… không còn được nữa.
Vô lực hỏi:
“Vậy giờ phải làm sao?”
Bạch Bạch đập bàn đứng dậy:
“ chứ sao! Càng càng tốt!”
03
Nghe theo lời khuyên của Bạch Bạch.
Trước khi Cố Dịch Xuyên tan làm, tôi đã chuẩn bị sẵn một nồi đại .
trong có hàu sống, dương vật bò, nhung hươu và kỷ tử — đầy đủ cả.
Vừa tắt bếp xong thì ngoài đã vang lên tiếng động.
Cố Dịch Xuyên mặc vest chỉnh tề bước .
Tôi quay đầu anh, tim đập thình thịch.
Một bộ vest cao cấp bình thường, mà bị anh mặc ra cảm giác như đồng phục đặc biệt.
Cơ ngực khiến phần trước căng lên rõ rệt.
Tập gym mà hiệu quả dữ vậy sao?
Dạo gần đây, Cố Dịch Xuyên không hiểu sao, ngày càng trở nên gợi cảm.
Tôi nuốt nước bọt, lập múc một bát đưa đến trước mặt anh.
“Uống .”
Anh hơi sững người, nghi hoặc tôi:
“Khê Khê, cái này là gì vậy?”
“Tôi hầm cho anh đấy, dạo này anh làm việc nhiều, phải bồi một chút.”
Vừa nói tôi vừa đưa lên, định đút cho anh.
Anh lập ngửa người ra , như đang tránh né điều gì đó.
tôi bị treo lơ lửng giữa không trung.
Không phải chứ, đến mức này còn né?
như nhận ra cảm xúc tôi không ổn, Cố Dịch Xuyên nhanh chóng nở nụ cười:
“Cảm ơn em, Khê Khê. Anh sẽ uống.”
Nói xong, anh bưng bát lên, dốc cạn trong một hơi.
Mắt tôi lập sáng lên, cười tít mắt hỏi:
“Ngon không? sao ?”
Khuôn mặt anh đã nhuộm một tầng đỏ nhạt.
Cổ đầy những hạt mồ hôi li ti.
Ngay cả mùi hương trên người cũng trở nên đậm hơn.
Anh có vẻ hơi mơ hồ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại:
“Ừ, ngon lắm.”
“ Khê Khê nấu, lúc nào cũng ngon.”
Xạo.
Tôi đã lén nếm thử một ngụm, đắng muốn chết.
Nhưng tôi biết, Cố Dịch Xuyên chưa từ chối tôi.
Biết anh vẫn quan tâm đến tôi, cơn giận trong lòng cũng nguôi một nửa.
Tôi đắc ý nồi trong bếp:
“Còn nhiều trong nồi đấy, nhớ uống thêm nha.”
Cố Dịch Xuyên bỗng run lên, thở hổn hển, cũng bắt đầu không vững:
“Không đâu, Khê Khê.”
“Anh… anh tắm cái đã.”
Không đợi tôi trả lời, anh đã loạng choạng bước tắm.
Tiếng nước rào rào vang lên.
Chậc, xem ra thuốc hiệu nghiệm thật.
Tôi vừa hát vừa lên lầu tắm kia.
Lần này đừng hòng tôi được mà không được ăn nữa nhé?
Tắm xong trong tâm trạng hân hoan, tôi còn đặc biệt thay bộ “chiến bào” cất kỹ đã lâu —
Một chiếc váy ren mỏng, gợi cảm đến cực hạn.
Kết quả vừa bước , lại chẳng bóng người.
Cố Dịch Xuyên vậy mà lại tự khóa mình trong khách đối diện?!
Tôi đến gõ cửa, một lúc trong vang lên nói khàn khàn của anh:
“Khê Khê, tối nay ty có việc, anh sợ làm phiền em.”
nói đó đầy hơi thở dồn dập.
Đang làm gì, chẳng nói cũng rõ.
Tôi đến run cả người, tiếp tục gõ cửa:
“Cố Dịch Xuyên, anh mà không mở cửa ngay bây giờ, cả đời này anh đừng hòng mở nữa.”
“Sống cả đời với cái của anh !”
04
Chờ một lúc vẫn không có động tĩnh gì trong.
Tôi lạnh lùng xoay người, đúng lúc chuẩn bị đóng sập cửa quay về chính—
Mơ hồ nghe nói của Cố Dịch Xuyên vọng ra.
“Xin lỗi, Khê Khê… anh vẫn không …”
Khốn thật, nếu xin lỗi có tác dụng, thì gì đến cảnh sát?
Còn cái gì mà ty có việc, tôi rõ là “em trai” anh có việc thì có!
Không được thì cứ nói là không được, còn bày đặt nói mơ hồ.
Tôi đến mức không chịu nổi, đập mạnh một cái xuống giường.
Không nhịn được nữa, tôi gọi cho Bạch Bạch.
Cô ấy như nghe ra được tôi đang kìm nén cảm xúc vỡ òa, nhưng vẫn không chịu buông tha tôi.
“Khê Khê, tớ biết cậu đang rất buồn, nhưng có vài chuyện phải sớm tính đến.”
Tôi hít mũi một cái, mơ hồ:
“Chuyện gì cơ?”
“Loại trừ hết tất cả các khả năng, thì điều tưởng chừng không nhất… có khi lại chính là thật.”
“Mặc dù cậu vẫn luôn nói loại đàn ông như anh không ngoại tình được… nhưng tớ khuyên cậu nên đến ty anh một chuyến, xem thử có ‘tiểu yêu tinh’ nào hay không…”
Phần cô ấy không nói tiếp, nhưng tôi lập hiểu ngay.
giọt nước mắt lớn cuối cùng cũng không thắng được sức hút của trọng lực, lần lượt rơi xuống.
Nói thật lòng, dù trong cái giới này có chơi bời cỡ nào.
Tôi vẫn nghĩ rằng tôi và Cố Dịch Xuyên sẽ là số ít những ngoại lệ.
Bởi vì trước kia anh ấy đã khiến tôi có niềm tin ấy.
Nhưng con người… sao có thay đổi nhanh đến thế?