Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

lòng đắc ý lắm: Tạ Lẫm đâu phải ngốc, kiểu người phiền phức tôi, chắc chắn không thèm cưới.

Quả nhiên, hắn trầm ngâm tôi, bảo sẽ “nghiêm túc cân nhắc”.

Tôi quay nói với nhà họ Phó rằng Tạ Lẫm không ưng tôi, bảo tôi cuốn xéo càng xa càng tốt. Dứt lời tôi đặt vé máy bay chuẩn ra nước ngoài.

Ai ngờ, trên đường ra sân bay, người ta bắt lại.

Tạ Lẫm ngồi xe, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua:

“Phó tiểu thư vội ghê, đám cưới chưa làm, đã chọn xong chỗ trăng mật .”

Tôi cuống cuồng giơ làm thủ ngữ giải thích.

Hắn quay , giọng băng lạnh: “Không hiểu, không muốn hiểu.”

Hắn giận à?

Ngồi trên xe Tạ Lẫm, sắc hắn dịu đôi chút.

“Em ăn nhiều lười làm cũng không , anh có tiền. Muốn bao nhiêu người hầu cũng .”

Tôi c.h.ế.t lặng.

“Hay cáu cũng không vấn đề, anh bao dung tất cả với em.” Hắn tôi, giọng u u:

“Em muốn làm gì cũng .”

việc lãnh cảm…” Hắn ngừng lại, vẻ hờ hững: “Cũng không . Dù … anh cũng không hứng thú những chuyện đó lắm.”

Khi nói mấy câu , hắn giả vờ thờ ơ, lại có chút ngượng ngùng.

“…Cùng lắm thì sau , anh gắng hơn một chút.”

gắng gì cơ?

Lúc đó tôi sợ hắn, không dám hỏi.

giờ thì… tôi muốn hỏi đấy.

Bữa tối hôm nay là do Tạ Lẫm nấu.

Vừa ăn một miếng, miệng tôi “rắc” một cái.

Mặn c.h.ế.t .

Tôi lập tức buông đũa uống nước, sặc.

Đối diện, người đàn ông mặc tạp dề dửng dưng toàn bộ quá trình.

“Lại một lần cảm thán tài năng của mình, lần nấu đã thèm tới mức choáng váng.”

“Tiếc là không cho đụng vào, muốn vỗ lưng ấy cũng không dám.”

“Hôm nay mình ý làm ! Rất muốn nghe ấy mở miệng nói ‘giúp em bóc vỏ’, kỹ năng bóc của tôi siêu đỉnh nha!”

Hắn lấy đâu ra cái sự tự tin ấy?

Tôi quyết định đánh đòn phủ , tình cho hắn một con .

Tạ Lẫm không biến sắc nói cảm ơn, cầm đũa run nhẹ.

“Hô hô hô! Tôi thật có tiền ! ăn cho tôi!”

ấy là đang ám chỉ gì ?”

lột … Lẽ nào là muốn cùng tôi làm cái đó?”

“Đáng tiếc, tôi bẩm sinh không có vị giác, ăn cũng chẳng biết mặn hay nhạt.”

cho, cái gì cũng ngọt!”

Đến đây thì tôi bắt thấy có lỗi.

Hắn gắng , thậm chí học nấu ăn vì tôi, thật sự không dễ dàng gì.

Thế là vì tội lỗi dâng lên, tôi liên tục ăn cho hắn.

Tạ Lẫm vừa ăn vừa lạnh thi thoảng buông lời:

“Em phiền quá.”

“Đừng kén ăn.”

“Anh không phải cái thùng cơm.”

“Cái kia thêm một con.”

Miệng thì cứng, lòng thì đang hát ca.

Ăn xong, tôi chủ động đề nghị rửa bát.

Vừa mới bước vào bếp, đã người đàn ông ôm ngang nhấc bổng ra ngoài.

“Ra ngoài.”

“Anh không muốn phải cho em đâu.”

Hắn khựng lại, vừa lỡ miệng, ánh mắt hoảng hốt:

“Ý anh là… lỡ em lại làm bẩn quần áo thì , em muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cái máy à?”

Tôi nheo mắt hắn đầy nghi ngờ.

“Hú hồn, suýt để ấy biết mỗi lần thay xong quần áo đều do tôi .”

“Tôi thề, tuyệt đối không phải biến thái gì đâu! máy thì làm gì thơm bằng tôi chứ!”

“Làm gì có chuyện để rửa bát? Để người khác biết không cười tôi vô dụng à?”

“Lát phải chụp ảnh post vào group, cho đám kia ghen tị chết. Hôm nay chắc chắn tôi trao giải ‘Ông chồng quốc dân’!”

“Lát phải làm trò gì lợi hại hơn , cho mở mang tầm mắt!”

trời.

Một đám phản diện group của họ chẳng phải nên bàn nhau xem ai phá sản ai bẫy các kiểu ?

Hóa ra ông cả ngày ôm điện thoại cãi lộn với mấy người group hả?

Không đúng, câu cuối cùng hắn nói là gì cơ?

Tôi ngồi không yên, thấp thỏm đợi Tạ Lẫm tắm xong.

óc cứ vô thức nghĩ… linh tinh.

Càng nghĩ lại càng lệch hướng, tưởng tượng nếu thật sự xảy ra chuyện đó, tôi có nên đẩy hắn ra không?

Vấn đề là… hắn làm không ta?

Đừng hiểu lầm, tôi không có ý miệt thị gì đâu. Chỉ là lo cho cái thân thể yếu ớt của hắn, lỡ nửa đường lăn ra ngất thì ?

Đang miên man, Tạ Lẫm bước tới, bưng theo một chậu nước.

Mím môi nói khẽ:

“Đưa ra.”

…Hả? Hắn muốn rửa cho tôi?

“Đừng hiểu lầm, anh cá cược với bạn, thua . Phải rửa cho .”

“Nếu không thực hiện thì phải bồi thường cho bọn nó một triệu.”

“Nếu em thấy không quen, cứ bảo dừng bất cứ lúc nào.”

…Các anh cũng biết chơi thật đấy.

Không phải, ông anh đây trông giống người thiếu một triệu lắm ?

nghe cách hắn nói nghiêm túc … suýt tôi cũng tin.

Nếu không có cái bàn đang nắm cổ tôi kia… run cầy sấy.

Nửa tiếng sau tôi người nào đó ôm lấy bàn tôi, rửa đến là say mê.

Không nhịn , tôi vỗ vỗ hắn, ra dấu :

“Rửa xong chưa ?”

Tạ Lẫm lập tức siết lại cảm xúc, đẹp nghiêm túc tượng đá.

“Chuyên gia từng nói , rửa không đủ một tiếng, đều là rửa sai cách.”

…Bịa đặt.

Bịa tiếp .

Tôi nghe thấy lòng hắn đang nghĩ chuẩn thêm nước nóng, tính rửa tiếp một tiếng .

Cuối cùng có lẽ do vẻ tôi lộ rõ “mất kiên nhẫn”, hắn mới rụt rè lau khô cho tôi chuồn mất.

Hệ thống hiện lên, giật mình:

“Ối chà, mấy hôm không gặp, dạy dỗ phản diện ngoan ngoãn thế cơ à!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương