Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ngày thứ dọn vô nhà mới, chồng tôi bị nạn, hôn mê cả ngày lẫn đêm.
Bác sĩ bảo trí mười thôi, còn thì bình thường.
Nhưng tôi thấy đâu trí , cái vibe của khác hẳn.

Từ lúc về nhà tới đã ba tiếng, ảnh cứ đi vòng vòng, hết soi tường mới sơn, lôi cái vest cũ thời tốt nghiệp ra mặc thử, sau đó ngồi bóp bóp ngón tay trống không – chỗ từng đeo nhẫn cưới, còn vết hằn nhợt nhạt.

Xong hết, ảnh xụi lơ ngồi phịch xuống ghế sofa, trắng bệch.

?” Tôi gọi.

Ánh ảnh lập tức quét xuống ngón tay tôi đang đeo nhẫn, cổ họng nuốt khan.

“Chúng ta… bên nhau bao lâu ?”

Tôi hơi ngượng, đáp: “ .”

Nghĩ thấy kỳ diệu.
Hồi cấp ba thì đấu nhau giành thủ khoa, đại học gặp phố lạ, từ oan gia bạn, đồng đội ăn ý.
Chớp mười , còn cưới nhau .
Từ phòng họp tới phòng ngủ, ăn ý khỏi bàn.

Tôi còn đang mơ màng thì bên nổ cái “ ?!”

Ảnh ôm ngực, gào sắp tắt thở: “ vẫn chưa chính thất?!”

Tôi sặc: “… , anh hét cái ? đâu? Anh muốn chỗ nào?”

Ảnh đứng hình giây, cụp xuống, tay siết chặt cái cốc trà.
“Thì ra… không cho anh .”

Tôi nhìn cốc trà, bừng tỉnh: “Đúng, đúng không cho.”

Tại công việc ảnh căng thẳng, hay ngủ, tôi cấm uống trà buổi chiều.
Tôi vui vì ảnh chi tiết nhỏ này, ảnh thì buồn lắm, đỏ hoe kiểu bị chối bỏ tình cảm vậy.

“Thẩm Ninh, không ngờ chúng ta ra thế này.”

Tôi cười ngại: “ không ngờ, duyên phận thật sự kỳ diệu.”

“…Duyên phận?”
Khóe môi ảnh . “Đây duyên phận á? Rõ ràng …”

nửa chừng thì nghẹn, quay đi dụi .

Tôi hơi hụt hẫng, tưởng ảnh sắp tỏ tình ngôn tình lãng mạn.
Nhưng tính ảnh xưa ít , đã thế tôi còn khoái chọc cho ảnh dirty talk trên giường.
Cảnh tôi thích nhất khi ảnh đỏ , còn lý trí vẫn chịu sa ngã.

Nếu tôi cố ép thêm thì còn vắt ra vài tiếng thở dồn dập, nghe phê cực.

Nghĩ tới đây, tôi tự tát tỉnh mình, vội đánh trống lảng:
“Thôi được , anh có đói không? đi xem nấu .”

hít sâu, nhìn theo tôi, quyết tâm đó.

“Thẩm Ninh, anh không biết giữa chừng có chuyện , không rõ tại sao anh biến thế này, nhưng anh tuyệt đối không chấp nhận kiểu sống mờ ám, càng không chịu nổi chuyện tranh đoạt mưu mô.”
“Anh muốn chấm dứt tất cả, đặc biệt cái mối quan hệ không hợp pháp không hợp đạo lý này. Anh thà chết không thể—”

Tôi đóng tủ lạnh, quay cười:
“Tối nay ăn pizza với canh gà mẹ gửi nhé, chồng yêu?”

dứt câu, ảnh đổi 180 độ, chớp chớp. Ba phút sau, đỏ rần, lí nhí:
“Ừ… được .”

Nửa tiếng tiếp theo, ảnh ngồi bất động, uất ức ủ rũ.
Băng dán trên trán càng khiến ảnh trông mỹ nam mong manh mới gặp nạn.
Nhan sắc thì khỏi bàn, nạn xong còn thêm khí chất hiền lành.

“Thẩm Ninh, anh phải , anh không thể, không chịu nổi chuyện lén lút vậy…” – chưa kịp xong thì…

“Đinh—”

Chuông cửa reo. Pizza giao tới.

Ảnh lập tức gặp kẻ địch, tắt tivi, hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi lời bác sĩ dặn, nên nhẹ nhàng gãi cằm ảnh:
“Đừng lo, anh cứ ở yên đây.”

Vai ảnh run run, môi mím chặt, không .

Tôi đi lấy đồ ăn, ký thêm kiện hàng, quay thì… hút.
còn cái sofa lõm xuống và mùi tuyết tùng đặc trưng.

?” – tôi gọi.

Phòng khách trống trơn, tôi lầu, bật đèn phòng ngủ thì thấy… tủ quần áo có vạt áo run run.

Tùy chỉnh
Danh sách chương