Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Không , Lục , ý em là—”
Tôi chưa kịp nói hết thì anh đã đẩy xe bước xuống, dáng vẻ quyết tuyệt kiểu đi lần này là bye bye vĩnh viễn, khỏi quay đầu.

Tôi tính lao kéo lại, nhưng cúi xuống thì thấy điện thoại của anh để quên trên ghế phụ, màn hình sáng trưng. Là ghi chú, đang dang dở. Bình thường mật khẩu, chắc vội quá quên khoá.

Tôi cầm , lướt qua tim đập trống.

“Ngủ dậy phát hiện xuyên từ 18 thẳng 28 tuổi.”
“28 tuổi sự nghiệp, tình cảm ổn định, thậm chí bên cạnh cô gái crush từ cấp ba, hạnh phúc cực.”
“Nhưng … thấy gì đó sai sai. Về gọi là nhà Thẩm không ảnh cưới, trên không nhẫn, vest trong tủ mặc vào trông cosplay người khác…”
“Xong, tất đều chỉ một điều—”
“Tôi! ! Là! ! !”

“Đau thật sự, tôi – Lục – nam nhân trực, sống đàng hoàng, lại rơi vào cảnh ? Không thể tha thứ bản thân được!”
thôi đã khổ, lại kiểu sắp bị đá văng nữa chứ? Tên đàn ông cặn bã kia rõ ràng là thằng hèn, không tí bao dung nào…”
“Không được, tôi dùng não, nghĩ mưu! Thằng đó không đấu lại tôi đâu!”
“Tôi đánh bại hắn, thất! !!!”

Tôi chưa kịp nuốt nốt thì xe bị kéo bật .

Lục đứng đó, dáng hơi loạng choạng nhưng khí thế vẫn kiểu áp người.
“Thẩm , anh đồng ý . đời thì đời.”

Tôi: “???”

Tôi ôm trán: “Lục , anh hiểu nhầm —”

Anh lại quỳ một gối xuống, nắm chặt tôi:
“Em định sống mãi thế này sao? tên đàn ông kia không yêu em, không hề đối xử tốt em, suốt hai ngày chẳng gọi lấy một cuộc, không quà cáp, không thèm xuất hiện. Đồ cặn bã thế em giữ gì?”

Tôi chen lời: “Lục , thật anh là—”

Anh bịt tai, vẫn ngọt giọng:
đi , hắn ta. Anh thích em, anh yêu em, anh sẽ em hạnh phúc. Anh thề luôn, tất em hết.”
thể không? hắn đi, được không, ?”

Tôi tức nghẹn: “Không được, Lục ! Anh căn bản không !”

Anh đờ người: “Ý em là… giờ ngay em cũng không anh nữa hả?”

Tôi: “…”

Anh hoảng loạn bật dậy, va thẳng đầu vào xe ngã oạch , máu lại trào từ vết thương. Tôi sợ xanh , vội đỡ anh:
“Lục ! Bịt vết thương lại, em đưa anh đi viện ngay!”

Anh nhìn tôi trân trân, ngó xuống đầy máu, mắt dại . Tôi cuống quýt hỏi:
“Anh thấy sao? Chóng không? Buồn nôn không?”

anh giơ tự tát hai bốp bốp, má đỏ gay. Nắm chặt tôi, mắt ươn ướt:
“…Vợ ơi, đừng nghe lời thằng ngốc đó. Đừng anh. Anh không muốn …”

Anh nhớ lại .

Tôi đưa Lục tới viện kiểm tra, kết quả: cơ thể ổn, trí nhớ full về.

Về tới nhà, anh cúi đầu lẽo đẽo theo tôi, lộ rõ chữ hối lỗi.

Tôi lạnh giọng: “Ồ, ca lẫy lừng kìa?”

Anh đỏ , ấp úng: “ , anh…”

Tôi đóng rầm, chất vấn: “Vậy đôi tất da trên xe… là do anh tự nhét vào?”

Anh cắn môi, khẽ gật.

Tôi suýt bật cười: “Tự gài bẫy , cảm giác sao hả?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương