Hôm ấy, tôi đi cùng ba mẹ chồng đến dự lễ khai trương khách sạn mới của tập đoàn.
Giữa bầu trời đêm, hàng trăm ngàn chiếc drone đồng loạt sáng lên, xếp thành dòng chữ rực rỡ:
【Tặng cho Tuyết Tình – duy nhất trong đời này.】
Khoảnh khắc ấy, tim tôi lạnh buốt.
Tôi hiểu ngay — đây là màn tỏ tình mà chồng tôi, Lục Đình Thâm, dành cho “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta.
Nhưng chỉ vài giây sau, dàn drone ấy bỗng mất kiểm soát, hóa thành mưa lửa cuồn cuộn, lao thẳng về phía tầng thượng — nơi chúng tôi đang ở.
Toàn thân tôi nổi da gà, cầm chặt điện thoại, hét vào đầu dây bên kia:
“Lục Đình Thâm! Anh điên rồi à?! Ba mẹ đang trong phòng đấy!”
Anh ta cười lạnh, giọng tràn đầy khoái cảm. Phía sau còn vọng lên tiếng thở gấp mơ hồ của người phụ nữ kia.
“Vì sao tôi phải dừng lại? Cô quên rồi sao, năm đó ba Tuyết Tình chết thế nào? Không phải bị nhà cô hại chết à?”
“Giờ, tôi chỉ muốn cô tận mắt nhìn thấy người thân mình bị lửa nuốt trọn — cảm giác ấy thế nào.”
Tiếng anh ta trầm thấp, lạnh lẽo, rồi ra lệnh dứt khoát:
“Thêm năm trăm tấn chất trợ cháy. Tôi muốn căn phòng đó hóa thành tro bụi.”
Giọng “bạch nguyệt quang” vang lên, mềm mại mà rùng rợn:
“Đình Thâm ca thật lợi hại, để họ cùng nhau chuộc tội trong biển lửa đi.”
Chỉ một khắc sau, kính cường lực nổ tung, lửa cuộn trào, nuốt chửng cả căn phòng.
Ba mẹ chồng tôi sợ đến mặt mày trắng bệch, còn tôi gào lên, tiếng nghẹn đứt quãng giữa khói lửa ngùn ngụt:
“Lục Đình Thâm! Trong phòng đó là cha mẹ ruột của anh!”