Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Năm thương chiến căng thẳng nhất, anh trai tôi mời đối tác ăn cơm, công ty đối thủ lén vào bếp đổi thực đơn.
Món đầu tiên là dưa chuột đập lên bàn, Ôn Tụng vẫn nhận ra có vấn đề.
Anh ấy nghĩ đó chỉ là món khai vị.
Cho đến liên tiếp, nhanh chóng mang lên mười đĩa dưa chuột đập.
Đối tác sững sờ, không biết nên gắp .
Bàn tay nâng ly rượu của Ôn Tụng khựng lại, sắc mặt xanh mét.
đến nhà, anh ấy mắng chửi ầm lên:
“ Bạch cái đồ khốn kiếp này, tự hắn không giành được hợp đồng lại quay sang chơi xỏ tôi.”
“ nay tao phải làm con cháu, vừa uống vừa cười, may đối tác không giận.”
“Đệt mẹ nó…”
Càng mắng càng bậy bạ.
Tôi bịt tai, khẽ hắng , gọi:
“Anh.”
Anh ấy lúc này mới chú ý đến tôi, ho mạnh một tiếng, dịu :
“Sao vậy? Em gái.”
“ nay tâm trạng em không tốt, đã mua chuộc nhân viên vệ sinh dùng nước sôi tưới cây phát tài của công ty họ rồi.”
Ôn Tụng sững người một lúc, sau đó cười ha hả:
“Không hổ là em gái anh, thật có phong thái của anh hồi đó, Bạch cái thằng chó đó quý cây phát tài kia nhất, chắc tức rồi.”
“Đúng vậy, nên em đã đưa cho nhân viên vệ sinh danh thiếp của anh, nếu Bạch đuổi việc cô ấy, có thể đến công ty chúng ta làm.”
Ôn Tụng ngừng cười, lẩm bẩm:
“ thì Bạch phải sẽ biết là anh làm sao.”
Tôi trợn mắt:
“Không đưa thì hắn đoán không ra à?”
“Trò thương chiến trẻ con này ngoài người ra còn ai nữa.”
“Em như vậy không phải do anh dạy sao.”
Ôn Tụng: “…”
Thương chiến trong tiểu thuyết: tàn nhẫn, vi phạm pháp luật.
Thương chiến ngoài đời thực:
“Chọc thủng lốp xe đối thủ.”
“Trong quảng cáo cố ý dùng sản phẩm đối phương để kê chân.”
“Nửa đêm lén hạ giá.”
“Đổi Thần Tài của họ thành Diêm Vương.”
Ngươi tới ta lui.
Không phạm pháp, nhưng cực kỳ xấu tính.
Lần gây rối lớn nhất, viết tiểu luận chửi nhau.
Kết quả vì quá tục tĩu bị Weibo hạn chế hiển thị.
Ngày sau.
Toà nhà đối diện vang lên tiếng kêu gào thảm thiết:
“Ai! Ai! Dám hại cây phát tài của tôi!”
“Cây của tôi, mày thật thảm!”
“Ôn Tụng cái đồ già không !”
“Tao với mày xong đâu!”
Những người khác nhìn nhau, không ai dám bước đến gần.
lâu, nhân viên vệ sinh đến công ty chúng tôi ứng tuyển.
Ôn Tụng vung tay:
“Yên tâm, đãi ngộ như cũ, thưởng Tết gấp .”
“Chút nữa còn cho cô một khoản bồi thường tinh thần.”
Nhân viên vệ sinh cảm động rơi nước mắt, kể hết những mình lén được dọn vệ sinh.
Ôn Tụng giật mình:
“Cái , thằng khốn đó sai em trai đến quyến rũ em gái tôi, để moi tin của nhà chúng ta.”
“ Bạch cái đồ rùa rụt cổ, dám nhắm vào em gái tao!”
Anh ấy lập tức gọi cho tôi.
Nhưng đã muộn một bước.
2
Trong phòng náo nhiệt.
Tôi đến muộn, chào xong liền ngồi xuống cạnh cô bạn thân.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông hát trước mắt khiến tôi giật mình vì quá đẹp trai.
Hắn vô tình kéo áo.
Bờ vai rộng, eo hẹp, cơ bắp mảnh, dáng người tam giác ngược.
Tôi khẽ cô bạn: “Đây là người mẫu nam được gọi tới à?”
Cô ấy cũng lạ lẫm: “Không đâu, nay chỉ là buổi gặp mặt trong sáng, không có gọi ai cả, hình như là bạn của người đó mang tới.”
Ồ.
Tôi lại nhìn sang người đàn ông cạnh.
Khuôn mặt mang vẻ ngang tàng, nhưng hành động lại rất ngoan ngoãn, hắn nâng ly rượu mời tôi.
Tôi ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ.
Hắn lại bối rối, cụp mắt không dám nhìn tôi, rượu cũng chỉ nhấp vài ngụm rồi đặt xuống.
Tôi nghiêng người tới gần, vừa trò chuyện vừa tiện tay kết bạn trên mạng.
Biết hắn tên là Thịnh Vi.
Vừa trở từ nước ngoài.
Hắn bắt đầu nói nhiều hơn.
Miệng lầm bầm đó.
tôi chỉ thấy môi hắn đỏ hồng, căng mọng, trông thật muốn hôn.
Thỉnh thoảng tôi gật đầu, phụ họa vài câu.
được hắn không có bạn gái cũng không có bạn trai.
Nụ cười của tôi rạng rỡ thêm vài phần.
Đồng thời, điện thoại trong túi cứ vang lên không ngừng.
Tôi ra ngoài nhận cuộc gọi.
Ôn Tụng đi thẳng vào vấn đề, kể mọi chuyện.
Nhưng không thấy được ánh mắt tôi ngày càng hứng thú: “Em trai của Bạch?”
phải tên từng đua xe liều mạng năm đó sao?
Giờ lại đóng giả ngoan ngoãn trước mặt tôi.
Thú vị đấy.
“Chậc, bảo sao em thấy gương mặt này quen quen.”
Ôn Tụng nhận ra điều đó không ổn: “ người đã gặp mặt rồi? Vậy em tránh xa hắn ra.”
Tôi không đồng ý, chỉ nói: “Tuyệt đối không động , chỉ là chơi thôi.”
Dưới sự cam đoan của tôi, anh ấy mới chịu im lặng, cuối vẫn dặn thêm một câu: “Đừng để mình bị cuốn vào.”
“Ừm ừm, biết rồi.”
Ai chơi ai còn chắc.
Tôi quay lại phòng .
Tiếp tục trò chuyện với hắn văn học, lý tưởng, mèo.
Sau đó quay lại chủ đề chính: “Đúng rồi, cho tôi cơ bụng đi, vừa rồi nhìn .”
Sự sững sờ trên mặt hắn quá ràng.
“Không có sao?”
Không thể .
Vừa rồi hắn dù chỉ kéo áo lên một chút.
Nhưng nhìn qua thì cái cần có đều có.
Thịnh Vi nghiến răng: “Có, nhưng tôi không tùy tiện cho người khác .”
Tôi không chỉ muốn nhìn, còn muốn chạm.
Bầu không khí xung quanh trở nên sôi động.
Tôi bỗng uống thêm vài ly rượu, lén nhắn tin cho cô bạn thân bảo đừng lo cho tôi.
Sau đó ngã vào hắn, nắm lấy bàn tay xương khớp ràng của hắn, hắn toàn thân căng cứng nhưng không đẩy tôi ra.
“Thịnh Vi, tôi thấy chóng mặt quá.”
Cuối , hắn đỡ tôi dậy, đưa tôi nhà.
Nơi tôi sống một mình.
Vừa đóng cửa lại, tôi bắt đầu giả vờ say.
Tay ôm chặt hắn, còn cọ cọ vào ngực hắn.
Thịnh Vi chịu không nổi, giữ chặt cổ tay tôi, trầm xuống: “Ôn Hựu.”
“Tôi nóng quá, Thịnh Vi.”
Tôi kéo tay hắn đặt lên trán mình, ngước mắt mơ màng nhìn hắn: “Có phải rất nóng không?”
chân thon dài gác lên người hắn: “Nhưng trên người anh lại mát lạnh, thật dễ chịu.”
Hắn nuốt nước bọt.
“Cổ họng anh động này, tôi có thể sờ không?”
Tay tôi ngoan ngoãn đặt lên.
Rồi không kiềm được hôn lên môi hắn.
Mềm mại.
Giống hệt như tôi tưởng tượng.
Một chỗ đó của hắn bắt đầu cứng lên chạm vào tôi.
Hắn định hôn đáp trả.
Tôi như bừng tỉnh, đẩy hắn ra.
“Xin lỗi, tôi uống nhiều quá.”
“Anh đi.”
“Tôi không tiễn.”
Thịnh Vi nheo mắt, khẽ cười.
Quay người rời đi.
Tôi lại cố ý gọi với theo: “Anh trai, mai gặp nhé.”
Thịnh Vi không quay đầu, khàn: “Mai gặp.”
Ngày sau, tôi đi học.
Cố tình để Thịnh Vi ra khỏi tâm trí.
Chờ hắn chủ động liên lạc.
Chờ đến hoàng hôn.
?
Hắn thật sự đến quyến rũ tôi sao?
Sao lại không chủ động ?
Tôi mở WeChat, thấy hắn vừa đăng video mới tập gym.
nâng tạ, cơ bắp cánh tay căng đầy, đường gân ẩn hiện.
Ánh nắng chiếu lên người hắn.
Hắn cởi trần, tám múi cơ bụng hiện .
Sợi dây chuyền bạc đung đưa, khiến người ta không nhịn được nhìn sang phần ngực rắn chắc của hắn.
Ngay sau đó, gương mặt hắn tiến vào khung hình.
Khóe môi nhếch.
mắt đào hoa dịu dàng, mỉm cười.
Như đối diện với tôi.
Chậc.
Tôi đi lại vài lần.
Ở phía kia.
Thịnh Vi thiếu tự tin bạn thân cạnh:
“Video này được không?”
“Con gái rồi thật sự sẽ thích sao?”
Ba phút sau.
“Sao cô ấy vẫn tìm tôi?”
“Cô ấy có không vòng bạn bè không?”
“Tôi có nên đi tìm cô ấy không?”
Bạn thân hắn cạn lời: “Thích thì chủ động đi, âm thầm này ai biết.”
Ôn Tụng thở dài: “Cậu không hiểu, đàn ông quá chủ động, quá dễ có được, tôi sợ cô ấy chỉ chơi thôi.”
Ngay giây tiếp theo.
Ôn Hựu cập nhật vòng bạn bè.
Bức ảnh chân trong chiếc váy xinh đẹp.
Chú thích: “Ăn một mình, có anh đẹp trai tới ngồi không, ai đến trước được trước.”
Đính kèm định vị.
Thịnh Vi lập tức đứng dậy.
Bạn thân hắn: “Cậu đi đâu?”
“Tìm Ôn Hựu.”
Bạn thân cạn lời: “Không phải cậu nói không chủ động sao?”
“Chuyện này khác.”
Thịnh Vi nhanh chóng lên xe.
Lại sợ người đàn ông khác đến trước.
Không nhịn được nhắn tin cho cô: “Đợi tôi.”
Còn không quên thả tim bài đăng.
3
Tôi trả lời bằng một sticker.
Nhấp từng ngụm rượu chậm rãi.
lâu, hắn đã đến.
Trên người thoang thoảng hương thơm sau tắm.
Chúng tôi ăn món Tây.
Tôi buột miệng than: “Học cả ngày mệt quá.”
Hắn liền chủ động cầm dao nĩa, cắt bít tết thành từng miếng nhỏ cho tôi.
“Nếu anh trai có thể đút cho tôi thì tốt quá.”
Hắn dịch ghế lại gần, tiện cho việc đút.
Tôi hài nói: “Anh trai ngoan lắm.”
Thịnh Vi ràng muốn cười nhưng cố nén, từ cổ họng bật ra một chữ “Ừ.”
Ăn xong, tôi ném túi xách cho hắn, lại muốn nắm tay hắn.
“Anh yêu, anh nắm tay tôi được không?”
Thịnh Vi mím môi, vẻ mặt không mấy vui: “Một người mới quen ngày em đã gọi là anh yêu sao?”
Hắn lại bắt đầu chất vấn tôi.
Nhưng tay thì rất thành thật nắm lấy tay tôi.
Đàn ông không thể chiều quá.
Tôi định rút tay lại, nhưng hắn nắm rất chặt.
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc tối tăm khó đoán.
Tôi nhỏ lẩm bẩm: “Không vui thì thôi, còn nhiều người muốn tôi gọi anh yêu.”
“Không phải không vui.”
“Vậy thì đừng nói nữa, tôi không thích .”
Hắn khẽ đáp: “Biết rồi.”
“Vậy anh không gọi tôi là em yêu sao?”
Thịnh Vi vuốt ve bàn tay tôi, dò : “Tôi tưởng chỉ người yêu mới gọi như vậy.”
Tôi trả lời lại: “Mới quen ngày anh đã muốn làm người yêu tôi rồi à?”
Thịnh Vi nghẹn lời, ngoan ngoãn gọi tôi: “Em yêu.”
Tôi hừ nhẹ, tâm trạng tốt hơn.
Muốn câu được tôi thì phải có chút thái độ.
Tôi chỉ cần một chú chó con biết lời.
Như vậy tôi mới sẵn mắc câu.
Người không biết lời thì tôi lười động vào.
thú vị .
Những ngày sau đó.
Hắn cuối cũng có chút giác ngộ việc “quyến rũ” tôi.
Mỗi ngày đều ăn mặc bảnh .
Các loại siêu xe sang trọng thay nhau đưa đón tôi đi học.
Chủ động nhắn tin.
Quà cáp liên tục.
Miệng cũng ngọt hơn hẳn.
Hắn đẹp trai, đi hắn tôi cũng rất nở mày nở mặt.
Nam đẹp, nữ xinh, tỷ lệ ngoái nhìn cực cao.
Nhưng hắn dùng tên giả.