Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gượng một chút, quả là nợ tình.
“Ở không dễ bắt taxi, đi cùng đến trường đi.” Trương Dương làm vẻ mặt thành khẩn: “Không còn sớm nữa, đừng để muộn học.”
Thật sự bây giờ không bắt được taxi, tôi đành nói ơn rồi xe.
Trên đường Trương Dương cứ luyên thuyên mãi, tôi bị mùi hương xe của anh ta xông cho đầu càng đau hơn, nói chuyện yếu ớt.
“Em không khỏe à?” Trương Dương tôi: “Không được thì anh đưa em đến bệnh viện nhé?”
Tôi khách sáo nói: “Không làm phiền anh , cứ thả em ở cổng trường là được.”
Trương Dương không ép buộc, tấp lề đường dừng lại.
Tôi ơn rồi mở cửa xuống xe, đó chính xác không sai một ly, giẫm thẳng vũng nước.
Giày tất lập tức ướt sũng, tôi đờ đẫn luôn, đúng là họa vô đơn chí mà!
Trương Dương nghe động tĩnh định xuống xe, nhưng có đã đến anh ta một bước đứng mặt tôi.
Vệ Trác cúi sờ ống quần tôi, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Ướt sũng rồi, có lạnh không?”
Trương Dương hơi nhíu mày, đưa khẽ ấn cánh tôi: “Đồng Đồng, cậu ta là ai vậy?”
Đồng Đồng?
Tôi nổi hết cả da gà, vội vàng rụt khỏi Trương Dương, rồi khách sáo nói: “ ơn anh đã đưa em đến , em đi .”
Vệ Trác chậm hơn tôi một bước, tiện đóng cửa xe lại giúp tôi.
Khoảnh khắc đối mặt với bên xe, ánh anh lạnh lùng sắc bén.
“Chân có lạnh không?”
Vệ Trác đi theo tôi, lấy khăn giấy từ túi ra: “Lau qua đi, tôi đi siêu thị mua cho em một đôi giày mới.”
Tôi xua : “Không cần , làm gì mà yếu ớt vậy, à rồi, đồ của anh .”
Lấy túi màu hồng ra khỏi túi xách, tôi mặt mình lại nóng ran: “Anh… giữ cho kỹ , đừng có quên ở nữa.”
Mặt Vệ Trác hơi đỏ: “Em biết bên là…”
“Em có trộm !” Sợ anh hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích: “Chỉ là túi bị rách, em lỡ… một .”
Vệ Trác dường như mỉm , anh nhận lấy túi, giọng rất nhẹ: “Không sao, đằng thì là để mặc cho em xem mà, đúng không?”
Tôi nghẹn họng, vài giây mới lẩm bẩm: “Đã bảo là hiểu lầm rồi mà…”
“Không sao cả.”
Vệ Trác thản nói, nhưng nói lại chẳng hề thản chút : “Là hiểu lầm hay không không quan trọng, tôi muốn mặc cho em xem. Ứng Tư Đồng, em muốn xem không?”
này còn hỏi à? Tôi chỉ hận không thể lao mà tiến l.i.ế.m sạch sẽ thôi!
Chắc là ánh tôi quá thèm khát, Vệ Trác hơi đỏ mặt: “Em muốn xem lúc ?”
Tôi nuốt nước bọt: “Đương là càng nhanh càng tốt!”
Vệ Trác khẽ : “Vậy tối …”
“Đồng Đồng, tối em có rảnh không?”
Anh chưa nói hết câu, đằng đột có tiếng nói truyền đến, không biết từ lúc Trương Dương đã dừng xe lại và đi tới, mời mọc: “Tối khoa bọn anh có buổi giao lưu, em có rảnh đến xem không?”
Buổi giao lưu? đó thì sao mà quan trọng bằng cơ ngực, khụ khụ không , bằng quần áo chứ!
Tôi lập tức lắc đầu, ho khan hai tiếng đầy giả dối: “Ngại quá anh, em bị rồi nên thật sự không muốn đến chỗ đông .”
Lý do này kết hợp với giọng mũi nghẹt của tôi, Trương Dương tự không thể khuyên thêm, đành thất vọng nói: “Không sao, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Vệ Trác kịp thời tiến một bước: “Đi thôi, hôm tôi vẫn dạy toán cấp thay cho lớp em.”
Tôi cà nhắc bước đi, một mét bảy thành một mét sáu: “Không được, em vẫn nên đi mua đôi giày khác đã, ướt quá rồi.”
Vệ Trác “ừ” một tiếng, cầm lấy cặp sách đằng tôi: “Em đi cho cẩn thận, để tôi đeo cặp.”
“Đồng…”
“ ấy họ Ứng, tên Ứng Tư Đồng.”
Vệ Trác đột ngột quay lại, cắt ngang của Trương Dương, giọng điệu không lạnh không nóng, ánh sang lại chẳng hề bình yên chút : “Nếu không thân thiết lắm thì vẫn nên gọi tên thì hơn.”
Trương Dương nghiến răng: “Chẳng lẽ cậu với em ấy rất thân sao? tôi chưa từng cậu ở bên cạnh em ấy!”
Vệ Trác hơi nhướng mày: “Nhưng này, cậu sẽ thường xuyên tôi ở bên cạnh em ấy.”
Hôm tôi chỉ có một tiết toán cấp, vì nhớ hứa của Vệ Trác nên tan học không vội về, cứ lề mề ở lại đến cuối cùng.
lớp chỉ còn lại tôi, vài ở lại hỏi bài, và Vệ Trác đang thong thả giảng bài trên bục.
Ban đầu tôi định kiên nhẫn đợi, nhưng đợi một hồi, tôi có gì đó không ổn. Đúng là ý ngoài nói mà!
“ anh có thể cho em xin phương thức liên lạc không? Toán cấp của em khá tệ, này có thể sẽ có nhiều vấn đề cần nhờ anh chỉ bảo.” Một số các thăm dò: “Bình thường em sẽ không làm phiền anh , chỉ là hỏi bài thôi.”
Tôi nheo , chằm chằm Vệ Trác.
“Được.”
Vệ Trác dường như không nhận ra ánh của tôi, chạm điện thoại rồi đẩy qua: “Quét đi.”
tức thì mỉm , còn mặt tôi thì lập tức đen lại.
Một tiếng “tít” vang , quét mã hoàn tất. tươi rói: “ ơn anh!”
Vệ Trác điềm tĩnh nói: “Không sao, thêm rồi nhớ chào thầy giáo nhé, dù sao là thầy giáo toán cấp của các em, tôn trọng chứ.”
nghẹn : “Ơ? không WeChat của anh sao?”
Vệ Trác không nói gì nữa, mà ngẩng đầu tôi, cong môi: “Đi không?”