Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Phó Duật bị tai nạn xe, tôi tức đặt chuyến bay sớm nhất quay về.
Khi đến bệnh viện thăm anh, anh vừa chợp mắt.
Bác sĩ nói Phó Duật không bị thương nghiêm trọng, bị chấn động nhẹ ở não, do cú va chạm mạnh nên xuất hiện tình trạng mất tạm thời.
Còn “tạm thời” là bao lâu thì chưa biết, có thể là một tháng, một hai năm, hoặc còn lâu nữa.
nhớ của anh hiện dừng lại ở năm 19 tuổi — tuổi hỗn xược nhất của anh.
Bạn bè anh nói, bây giờ Phó Duật không còn nhớ chuyện kết hôn của chúng tôi, có thể cần thời gian anh chấp nhận lại mọi chuyện.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, dù sao thì năm đó, lúc biết phải cưới tôi, thái độ của anh cũng chẳng khá bao nhiêu.
Tuy không phản đối gay gắt như bây giờ, nhưng cũng lạnh lùng đến cực điểm.
Bảo một trai 19 tuổi chấp nhận chuyện mình có vợ, quả thật rất khó.
Tôi hít sâu một hơi: “Vậy ngày mai tôi quay lại. Khi nào anh ấy tỉnh, làm ơn cho tôi một cuộc.”
“Vâng, chị .”
sau, tôi còn chưa kịp chờ cuộc từ Trần Tục thì bệnh viện đã chủ động đến.
“Cô Mục, cô có thể liên lạc chồng mình không? Chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện mà không thấy anh ấy, camera hành lang cũng không ghi lại được.”
“Có vẻ như anh ấy đã trèo qua sổ ra ngoài rồi.”
Tôi bỗng nghẹn thở.
Thật khó tưởng tượng nổi Phó Duật 19 tuổi lại có thể làm ra chuyện điên rồ như .
Vài năm nay sống anh, anh luôn là người trầm ổn và tự chủ.
Từng nghe nói anh của năm 19 tuổi và 29 tuổi khác nhau một trời một vực, nhưng tôi không ngờ lại cách biệt đến vậy.
Rời công ty, tôi cho Trần Tục mới biết Phó Duật từ bệnh viện đã đến thẳng hội sở tìm họ.
Lúc tôi tới riêng, Trần Tục và mấy người khác đang bị Phó Duật kéo uống .
“Duật ca, em thật sự không uống nổi nữa rồi.”
“Em cũng vậy, mấy năm nay đã bỏ lâu rồi.”
“Duật ca, anh cũng đừng uống nữa, kẻo chị lại tính sổ tụi em mất.”
“ đó, một ngày rồi, chị chắc lo lắm rồi.”
…
Phó Duật nhướng , rõ ràng không tin: “Cứ ‘chị ’ này ‘chị ’ nọ? Muốn trốn không?”
Trần Tục mặt nhăn nhó: “Duật ca, anh thật sự không nhớ là mình đã có vợ à?”
“Đừng lừa tôi. Tôi mà cưới vợ? Chuyện hi sinh tự do này, tôi sao có thể làm? Còn mấy chồng sợ vợ kia nữa, thật là mất mặt!”
Trong ký ức của Phó Duật, Trần Tục vẫn là công tử bột hay lợi dụng lúc anh mất trêu chọc.
Anh dĩ nhiên không tin mình đã kết hôn.
Tiếng tôi mở bị át trong tiếng nhạc ồn ào.
Người tiên thấy tôi là Trần Tục, anh rùng mình như gặp đại địch: “Duật ca, anh đừng nói nữa!”
lúc đó, tôi bước , cầm lấy chai trên bàn.
Ngoại trừ Phó Duật, tất cả mọi người đều tức ngồi ngay ngắn lại.
Phó Duật ngả người sofa, bất mãn ngẩng : “Phục vụ ở đây không biết gõ à?”
Câu nói còn chưa dứt, ánh mắt anh chạm phải tôi thì khựng lại.
một ánh nhìn, Phó Duật tức luống cuống chỉnh lại cà vạt và áo sơ mi.
Trước tiên cài hai cúc áo cổ, rồi cảm thấy không ổn lại tháo ra.
Sau đó kéo cổ áo xuống một chút, lộ đường cong cơ ngực đẹp mắt.
Phó Duật 19 tuổi, thật biết làm màu.
Trần Tục và mấy người còn lại thấy anh tự đào hố nhảy thì định lên tiếng ngăn lại, nhưng bị ánh mắt tôi chặn đứng.
Khi tôi rời khỏi, tôi nghe thấy bên trong , cả đám người đồng loạt thở phào.
“Duật ca, mặt anh đỏ hết rồi kìa.”
Phó Duật thấy khó hiểu: “Tôi? Mặt đỏ? Làm gì có!”
Lục Ngôn ngơ ngác bật camera trước: “ là đỏ thật mà, chẳng lẽ Duật ca biết cô ấy là…”
“Khụ!”
Trần Tục vội vàng ngắt lời.
So Phó Duật, bọn họ còn sợ đắc tội tôi .
“Chắc do trong có gì đó, người kiểm tra xem.”
Phó Duật nâng ly , rồi lại đột ngột đặt xuống: “Không uống nữa, về nhà.”
2
Ngôi nhà mà Phó Duật nói dĩ nhiên không phải căn tôi và anh đang sống hiện tại.
Anh quay về nhà cũ của nhà họ Phó, vì không thể mở được, cuối lại trèo qua hàng rào .
Suýt nữa thì bị coi là trộm.
May mà vệ sĩ mắt tinh, không tổn hao gì, là làm hai bà 50 tuổi giật mình tỉnh giấc.
“Thằng nhãi này, nửa đêm đến đây làm gì, đào mồ tổ tiên à?”
“ Phó à, nhớ nhầm rồi, con mình đang ở bệnh viện, nó bị tai nạn mất nhớ, chắc không nhớ nổi đâu là nhà mình nữa.”
“À, nghe bà nói tôi mới nhớ ra, thằng nhóc này đến cả Tiểu mà cũng quên, giỏi lắm cơ đấy.”
Phó tiện tay cầm chổi lông gà bên cạnh muốn đánh mông anh.
Có lẽ Phó Duật năm 29 tuổi sẽ không né.
Nhưng Phó Duật năm 19 tuổi thì thừa biết cách tránh cơn giận của cha mình.
Anh nhanh như chớp chạy lên trên lầu, đóng sầm lại.
“Tiểu này Tiểu nọ, lại định gán cho tôi đám hỏi gì nữa hả? Năm tôi 19 tuổi các người đã định bán tôi cho một bà già nhà giàu, giờ 29 tuổi vẫn chưa chịu thôi à?”
Phó đứng giữa cầu thang mắng ầm lên: “Đồ vô ơn vô trách nhiệm! còn mong đừng liên lụy Tiểu ấy chứ!”
Phó Duật cười lạnh: “Vậy càng tốt.”
Tối đó.
Bạn thân tôi – – đến nhà ngủ tôi, tiện thể bênh vực tôi:
“Hay là nói thẳng anh luôn cho rồi, tớ nghi tên này giả vờ mất nhớ!”
“Hoặc giờ tụi mình xông thẳng đến nhà họ Phó, trùm bao tải đập cho anh một trận!”
Nói không giận là nói dối.
Chồng tôi, cả đêm không về, lại còn nói mình chắc chắn đang độc thân, nhắc đến chuyện cưới tôi thì cứ như gánh trên vai gánh nặng ngàn cân.
“Nhưng mà nghĩ lại, lỡ như Phó Duật đời này không nhớ ra thật thì sao? Hai người cứ căng thẳng như vậy mãi à?”
“Nếu anh thật sự không nhớ ra, vậy thì trùm bao tải lại, nhốt trong nhà luôn.”
3
sau không có chuyện gì gấp ở công ty, tôi đồng ý đi đến tiệm bánh mì mới mở của cô ấy, giúp cô ấy đưa ra một vài ý tưởng.
Vừa đến nơi, mẹ Phó đã điện đến:
“Tiểu à, mẹ có chuyện này cảm thấy nhất định phải nói con.”
“Sáng nay mẹ thấy A Duật ăn mặc lòe loẹt hẳn, còn xịt keo và nước hoa nữa, mẹ sợ nó là—”
tiệm “két” một tiếng mở ra, Phó Duật bước từ lối chính.
nay là ngày khai trương tiên, trong tiệm khá đông người, nhưng tôi vẫn tức nhìn thấy anh.
Không vì lý do gì cả, là… cách ăn mặc của anh thật sự quá chói mắt.
Anh mặc quần jeans ống rộng 4–5 túi, áo thun đen bản rộng, đeo thêm sợi dây chuyền kim loại bạc sáng loáng.
Phong cách… lộng gió tới mức đau khớp.
Tôi nói điện thoại: “Không sao đâu mẹ, con hiểu rõ trong lòng.”
Anh mất , nhưng mối hận này, tôi vẫn nhớ rất rõ.
Tôi bê khay bánh mì dùng thử đi ngang qua chỗ Phó Duật, cố ý phát cho mấy khách hàng đứng cạnh anh.
Đợi đến khi Phó Duật đưa tay ra định lấy một miếng bánh cuối trong khay, thì miếng ấy đã bị nhanh tay lấy mất.
“Ngon ghê, nhai nhai nhai, quả không hổ danh là tôi làm ra.”
Cô ấy nhìn sang Phó Duật, ngạc nhiên nói:
“À, tôi không biết anh cũng muốn thử nên lấy mất rồi. này đi, bọn tôi có bánh mới, anh có thể mua về ăn thử.”
Khóe miệng Phó Duật giật giật.
nói tiếp: “Chẳng lẽ anh đến đây ăn ké bánh dùng thử sao?”
là, Phó Duật tức làm thẻ hội viên 20 ngàn, mặt đen như mực, mua 5 bánh dứa rồi bỏ đi.
lắc lắc đơn hàng tiên trong ngày: “Cảm ơn chị em, coi như lì xì khai trương cho tớ rồi đó.”
4
Phó Duật ngồi trong bao, tay ôm năm bánh dứa, mặt u sầu.
“Chẳng phải đây là tiệm bánh mới mở của sao?”
Trần Tục vừa cắn một miếng bánh đã bị Phó Duật kéo lại, ép ngồi lên sofa tra hỏi.
“Bộ đồ nay của tôi nào?”
Trần Tục trả lời thật lòng: “Rất có phong cách của hồi 19 tuổi.”
Phó Duật cau : “Ý là tôi già rồi?”
Lục Ngôn mắt sáng rỡ, đầy ngưỡng mộ: “Già gì mà già, trong tụi tôi, là người giữ phong độ giỏi nhất. thuộc kiểu đẹp trai lâu dài, càng nhìn càng cuốn.”
“Tôi bây giờ đã 29 tuổi, làm tròn lên là 30. Mà đàn 30 thì còn ai thèm ý nữa… À không , cô ấy đâu biết tôi bao nhiêu tuổi chứ!”
Nghe đến đây, bánh trong tay Trần Tục rơi bịch xuống đất.
“Cô ấy? Duật ca, ‘cô ấy’ mà anh nói chẳng lẽ là… phụ nữ hả?”
Phó Duật hờ hững gật : “Ừ, kiểu biết chơi trò mèo vờn chuột lắm.”
“Má ơi, mau nói cho chị biết đi! Duật ca phải lòng người khác rồi!”
“Tôi biết rồi tôi biết rồi, tôi nhắn tin cho chị ấy ngay đây.”
“Cô gái đó trông nào vậy Duật ca? Đừng có nhắm mắt chọn bừa đấy!”
“ qua mấy người cũng thấy ở bao rồi còn gì. Tôi không phải kiểu yêu từ nhìn tiên đâu, cũng chẳng có chuyện tôi chịu cưới vợ. Nhưng mà cô ấy… là xinh chưa từng thấy. Mặt nhỏ bằng bàn tay, nhìn còn nhỏ tay tôi, lại dịu dàng nữa…”
Ngón tay của Vũ Khả đang gõ tin nhắn đột ngột khựng lại, không thể tin được ngẩng nhìn Phó Duật, sau đó tức xóa hết đoạn đang gõ trong khung chat.
“ qua đến bao, chẳng phải chính là chị ấy sao!”
Cảnh báo được gỡ bỏ.
Trần Tục và Lục Ngôn liếc nhìn nhau, cuối đẩy thằng xui nhất là Lục Ngôn ra trận.
Lục Ngôn cười toe toét đến muốn rách mặt: “Ừm, cô ấy tên là Mục . Bọn em quen bà chủ tiệm bánh – , Mục là bạn thân chí cốt của chị ấy.”
Phó Duật “à” nhẹ một tiếng: “Thì ra là vậy.”
“Bánh cũng ngon thật. Vài ngày tới tôi mang về cho mấy người ăn chung.”
Phó Duật vừa huýt sáo vừa rời đi.
Còn lại đám người liếc mắt nhìn nhau, mặt khổ sở:
“Mấy nói xem, lỡ Duật ca khôi phục nhớ, liệu có ném hết tụi mình xuống sông nuôi cá không?”
“Không sao đâu, là chị không cho nói ra mà. Có chị ấy che chở, Duật ca chắc không xử tụi mình đâu.”
“Ừ cũng .”