Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Vài dòng chữ lần nữa hiện ra trước mắt.

【Tiểu Chi Mộng cuối cùng cũng trưởng thành, Ôn Cảnh Khiêm cuối cùng cũng có thể yên tâm làm cún rồi.】

【Đoán chừng tối nay sẽ tỏ tình, Tiểu Cảnh Khiêm đã nhịn suốt bao nhiêu năm, giờ là lúc phải bùng nổ rồi.】

Tôi vừa uống một ngụm nước ngọt vào miệng còn chưa kịp nuốt, đã bị câu nói này làm sặc đến ho khù khụ.

Cái gì cơ?

Tiểu Cảnh Khiêm?

Là cái phần tôi đang nghĩ đến đó à?

Bạn cùng bàn Tạ Lăng duỗi tay vỗ nhẹ lưng tôi:

“Uống từ từ thôi, có ai giành với cậu đâu.”

“À đúng rồi, trông giùm tớ cái túi nhé, tớ đi vệ sinh một lát.”

Tôi vội gật đầu.

Nhìn theo bóng Tạ Lăng đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dụi mắt mấy cái, trước mắt lại chẳng có chữ gì nữa.

Lạ thật.

Chẳng lẽ do mấy hôm nay thức đêm nhiều quá nên thần kinh gặp vấn đề?

【Bảo bối nhà mình sao lại ngơ ngác đáng yêu thế này.】

【Ôn Cảnh Khiêm đến chưa vậy, không đến là bảo bối nhà mình bị người khác tỏ tình mất.】

Tôi:「!」

Chết tiệt, không phải ảo giác thật rồi.

02

【Ây da, không biết khi nào bảo bối nhà mình mới khai sáng đây.】

【Mỗi lần Ôn Cảnh Khiêm tỏ ra tốt bụng là lại tưởng anh ta đang khiêu khích, khiêu khích cái gì mà khiêu khích, người ta đang tán tỉnh đó biết chưa.】

Tôi:「……」

Ôn Cảnh Khiêm đối tốt với tôi?

Không thể nào.

Tên đó chỉ biết cầm bài thi điểm tuyệt đối đến trước mặt tôi khoe khoang, rồi nhìn tôi từ trên cao nói:

“Để tôi giảng câu này cho cậu nhé? Cậu sai đến hai lần rồi đó.”

Một lỗi mà mắc đến hai lần, tôi đã đủ bực mình rồi, hắn còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

Cái kiểu này các người gọi là tán tỉnh à? Loại tán tỉnh này các người muốn nhận không?

【Tên biến thái đó lần này lại cố tình giữ điểm trong kỳ thi đại học để khiến bảo bối nhà mình vui lòng.】

【Hôm kia bảo bối nhà mình còn khoe khoang trước mặt hắn, nói sẽ đè hắn cả đời, suýt nữa khiến hắn sướng phát điên.】

Tôi:「?」

Đây là loại bình luận nghiêm túc đấy à?

Dọa chết người ta rồi.

Tôi đưa tay với lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm cho bình tĩnh lại.

Dưới chân có chút trơn trượt, lúc xoay người liền loạng choạng.

Tôi phản xạ nhanh chống tay vào ghế, bên hông lại bị một bàn tay đỡ lấy.

Có chút nhột.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đào hoa khẽ cong của Ôn Cảnh Khiêm.

Anh mặc áo sơ mi trắng, vai rộng eo thon.

Đứng ở đó, hơi nhếch môi cười, đúng kiểu nhã nhặn giả tạo đến cực điểm.

Giọng nói trong trẻo vừa mở miệng đã mang theo ý trêu chọc:

“Sao vậy? Tôi vừa đến mà em đã đứng không vững rồi à?”

03

Ôn Cảnh Khiêm đúng là đồ thần kinh.

Rõ ràng chỉ là trượt chân bình thường, vào miệng anh ta lại thành chuyện mờ ám.

Tôi trừng mắt lườm anh một cái.

“Cút, tránh xa tôi ra, không muốn thấy mặt anh.”

Ôn Cảnh Khiêm chẳng những không lùi mà còn tiến lại gần, chặn tôi giữa bàn và cơ thể anh ta.

“Sao lại không muốn thấy tôi?”

“Không phải tôi chỉ hơn em có 2 điểm thôi sao? Không vui à?”

Được điểm cao hơn anh thì tất nhiên tôi vui.

Nhưng ban nãy trong bình luận lại nói là vì anh cố tình giữ điểm nên tôi mới hơn được 2 điểm.

Thắng kiểu này, có gì đáng để vui đâu?

Tôi giơ tay đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách:

“Chỉ là không muốn thấy anh, thấy anh là thấy bực.”

Ôn Cảnh Khiêm nhướng mày, lùi lại một bước.

“Được thôi.”

Tôi nghi ngờ liếc anh một cái.

Tên này hôm nay sao lại ngoan ngoãn thế?

Giây sau đã thấy anh cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm.

Tôi:「……」

Thì ra là khát nước.

Cũng phải, bên ngoài khá nóng.

Tên này còn mặc kín mít như vậy, chắc sắp nóng chết rồi.

Khoan đã, cái ly này nhìn quen thế?

Chết tiệt!

“Đồ khốn, đó là ly của tôi!

“Ôn Cảnh Khiêm, anh không có tay à? Không biết lấy cái mới hả?”

04

【Hắn rõ ràng là cố ý mà… Bảo bối nhà mình nhìn không ra sao?】

【Có phải ai đó đã rút hết dây thần kinh tình cảm của cưng rồi không? Sao Ôn Cảnh Khiêm làm gì bảo bối cũng tưởng đang khiêu khích thế?】

【À mà bảo bối đừng mắng hắn nữa, không có chút sức sát thương nào đâu, coi chừng mắng làm hắn sướng lên đấy.】

Lông mày tôi nhíu chặt đến mức sắp rối thành một đống.

Mắng người còn có thể khiến người ta sướng?

Là loại cuồng bị ngược à?

Ôn Cảnh Khiêm thong thả đặt ly xuống, khóe môi còn dính vài giọt nước.

Làm làn môi vốn mang sắc lạnh của anh thêm phần nổi bật.

Một cách kỳ lạ… lại có chút dụ dỗ.

“Xin lỗi, tôi không để ý, tiện tay lấy thôi.”

Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay tôi, đặt chiếc ly vào lòng bàn tay tôi một cách cẩn thận.

“Đừng giận nữa, trả lại cho em rồi.”

Lòng bàn tay tôi bị nhiệt độ cao hơn bình thường làm bỏng nhẹ, không biết là do nước hay do nhiệt độ từ cơ thể Ôn Cảnh Khiêm.

Cảm giác rất kỳ lạ, khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Phía sau bất chợt vang lên giọng nam đầy căng thẳng:

“Diệp… bạn học Diệp, bạn có rảnh không?”

“Có thể ra ngoài một lát không? Mình có điều muốn nói với bạn…”

05

【Ôi trời, cậu bạn này cũng gan đấy, dám rủ bảo bối nhà mình ra ngoài ngay trước mặt Ôn Cảnh Khiêm.】

【Ôn Cảnh Khiêm sợ làm bảo bối hoảng nên định từ từ tiến tới, ai ngờ bị tên kia chọc tức, liền bật chế độ biến thái ngay lập tức.】

Tôi khẽ rùng mình, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Ôn Cảnh Khiêm.

“Đi đi.” Anh nói.

Giọng điệu rõ ràng chẳng khác gì thường ngày, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Tôi thử bước ra ngoài hai bước, liền thấy ánh mắt anh càng lúc càng u ám.

Tôi lập tức thu chân về, mỉm cười lễ phép với cậu bạn kia:

“Xin lỗi, tôi còn chút việc cần xử lý, chắc không thể đi với bạn được.”

Ôn Cảnh Khiêm hôm nay rất kỳ lạ.

Cộng thêm những dòng chữ như cảnh báo kia nữa.

Tôi quyết định không mạo hiểm.

Lỡ như những gì bình luận nói là thật, Ôn Cảnh Khiêm mà phát điên nhốt tôi lại thì sao?

Nữ chính trong truyện bị giam có mấy ai có kết cục tốt? Toàn là moi tim móc phổi cả.

Tôi lập tức bật chế độ cảnh giác cấp một, sau khi đuổi khéo cậu bạn kia xong, tôi cũng ôm ly nước tránh xa Ôn Cảnh Khiêm.

Tạ Lăng vừa đi vệ sinh về, nhìn tôi rồi “ồ” một tiếng:

“Cái kẹp tóc này chẳng phải sáng nay cậu mới gửi hình cho tớ xem à? Chiều đã mua được rồi sao?”

“Giao hàng nội thành mà nhanh vậy à?”

Tôi: “Hả? Kẹp tóc gì cơ?”

Tạ Lăng cúi đầu, lấy ra từ bên tóc tôi một chiếc kẹp tóc hình dâu tây tinh xảo.

“Đây nè.”

Tôi lập tức trừng to mắt:

“Ở đâu ra vậy? Tớ còn chưa mua mà!”

Tạ Lăng: “Ờ… cậu không biết thật à?”

Cô ấy liếc nhìn quanh phòng, khi thấy Ôn Cảnh Khiêm thì à lên một tiếng đầy hiểu ý.

“Chắc là nam thần Ôn kẹp lên cho cậu rồi.”

“Anh ta chẳng phải rất thích tặng mấy thứ linh tinh như vậy cho cậu sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương