Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Mẹ tôi mang một thùng kem lớn.
“ con cũng ăn món này, mua nhiều chút, mai đi công tác vẫn còn ăn.”
“Nè, nửa bịch này cho con, hai cái này để cho con, phần còn lại bảo Tiểu Cảnh mang nhà.”
Tôi còn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, phản ứng hơi chậm chạp.
Nửa bịch kem bằng nhựa bị nhét vào tay tôi, lạnh nỗi tôi rùng mình một cái.
Mẹ tôi có phần bất mãn:
“Suy nghĩ gì đó? Tự chọn cái mình , còn lại thì bỏ vào tủ lạnh.”
Tôi chậm rãi gật đầu, vừa bắt gặp ánh mắt Ôn Cảnh Khiêm từ vệ sinh đi ra.
Anh vẫn giữ dáng lạnh nhạt, khiêm tốn và lễ phép.
ơn mẹ tôi xong, lại tự nhiên nhận lấy túi nhựa tay tôi, rút hai tờ giấy lau nước đọng trên cánh tay tôi.
Hoàn toàn không có một chút nào… cái phóng túng nãy.
Tôi bĩu môi, khẽ lẩm bẩm:
“Giả tạo thật đấy.”
Động tác lau của Ôn Cảnh Khiêm khựng lại một chút, sau đó khẽ cong môi, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua cánh tay tôi.
giác nhột nhột lan ra, lại kéo theo một thứ mơ hồ khó nói rõ là gì.
Tôi rụt tay lại.
Chết tiệt, sao tai mình lại hơi nóng này?
12
Ôn Cảnh Khiêm ở lại nhà tôi ăn .
mẹ anh ấy đi công tác ở tỉnh ngoài, không có ai nấu cơm cho.
Trước kia mỗi lần mẹ tôi mời ăn, anh ta đều nói:
“Không đâu ạ, con tự nấu được, không muốn làm phiền dì.”
Nhưng bây giờ, mẹ tôi vừa mở lời, anh ta thuận ngồi xuống luôn.
Còn ngồi sát rạt bên tôi chứ.
Tôi:「……」
Làm sao đây? Tự nhiên có chút hối hận vì đăng ký chung trường đại học anh ta rồi.
【Giá mà nam chính nghĩ được cách nào để ở lại qua đêm thì hay biết mấy,】
【 rửa sạch sẽ, rồi hôn hôn ôm ôm bế bế, tình không phải thăng hoa vùn vụt sao?】
Không! Không được, tuyệt đối không thể!
Cái tên súc sinh này ở bếp cũng đứng tôi rồi, thật mà cho anh ta ngủ lại, không biết còn làm ra chuyện gì đâu.
Tôi cảnh giác, âm thầm canh chừng Ôn Cảnh Khiêm.
Chỉ anh ta có dấu hiệu định mở miệng, tôi sẽ đưa tay bịt miệng anh ta lại.
Tôi không tin mình không trị nổi anh ta!
“Mẹ thấy hôm nay Tiểu Cảnh đừng nhé, chú con vừa nhắn là nay sẽ , sáng mai sẽ dẫn hai đứa đi công viên nước chơi.”
“Nhà mình còn trống, chăn đệm mấy hôm trước mới phơi xong, con ngủ lại một đêm, sáng mai ăn sáng cùng cũng tiện.”
Ôn Cảnh Khiêm gật đầu đồng ý:
“Dạ được ạ, ơn dì.”
Tôi:「?」
Trời ơi, mải canh chừng Ôn Cảnh Khiêm mà quên mất bị mẹ tôi rồi!
13
“Nếu mẹ nhớ không nhầm thì nhà cậu ta ngay phía sau nhà mình đúng không? Cách vài bước chân thôi mà cũng ở lại ngủ sao?”
Mẹ liếc tôi một cái, có phần bất đắc dĩ:
“Con gái à, giờ cũng hơn 9 giờ rồi, lỡ đâu cậu ấy một mình mà gặp chuyện thì sao?”
Tôi: “Cao to như , còn sợ gặp cướp sao mẹ?”
Mẹ: “Nói vậy không đúng, nó cũng như con thôi, đều vẫn là trẻ con, phải chú ý an toàn.”
“Thôi, cứ quyết vậy đi. Con vào trước đi, xong thì để Tiểu Cảnh .”
Tôi:「……」
Hu hu, tôi đúng là không phải đứa con mà mẹ yêu thương nhất rồi.
Ôn Cảnh Khiêm đi rửa bát giúp mẹ tôi.
Hai quay lưng lại tôi, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.
Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng Ôn Cảnh Khiêm.
Kết quả đúng đó anh ta quay đầu lại nhìn tôi.
Thấy tôi, anh sững một chút, sau đó khóe môi cong , giống như một con cáo gian xảo.
Anh mấp máy môi, không phát ra tiếng, nhưng khẩu hình miệng rất rõ:
“Đợi tôi.”
Đáng chết, lại khiêu khích tôi!!
Trời ơi, cứ chờ đấy!
nay chỉ anh dám có phản ứng, tôi sẽ chụp hình lại, đăng tường tỏ tình của trường, cho anh mất hết mũi!
14
xong nằm trên giường chờ nửa tiếng.
Bình luận bay đầy đầu, tụi nó viết tư thứ 32 108 chiêu thức rồi.
【 giác tư này nam chính sẽ hơn, đúng tỷ lệ eo-hông của bảo bối nhà mình quá đẹp.】
【Tôi không chắc lắm, tôi vote cho chiêu thứ 48.】
【 thì tôi chọn chiêu thứ 52…】
Tôi:「……」
Nói thì nói đi, sao tụi mày còn phối luôn cả hình minh họa này?
Lại còn là ảnh thật tỉ lệ 1:1 giữa tôi và Ôn Cảnh Khiêm?
Trời ơi, đúng là…
Ôi trời, cay cả mắt.
Tôi sống không nổi , mất chết đi được.
vang tiếng gõ.
Tôi vỗ vỗ , cố dằn cơn nóng trên má xuống.
Ngoài quả nhiên là Ôn Cảnh Khiêm.
Tóc anh vẫn còn ướt, so lạnh lùng thường ngày thì trông ôn hòa hơn nhiều.
Tôi đứng chắn trước , không định cho anh ta vào.
Cảnh giác hỏi: “Anh làm gì?”
Ôn Cảnh Khiêm giơ tay chỉ vào tủ đầu giường của tôi:
“ lấy máy tóc.”
Tôi liếc anh một cái, lại nhìn máy :
“Được rồi, anh đứng đó, không được vào. Tôi lấy giúp.”
Ôn Cảnh Khiêm gật đầu.
Tôi vừa quay đầu lại nhìn lần, thấy anh có ngoan ngoãn, mới yên tâm hé đi lấy máy .
Kết quả còn chưa kịp xoay lại, nghe thấy tiếng khóa lại.
Tôi:「!」
“Ôn Cảnh Khiêm, anh lừa tôi!”
Nói là chỉ đứng ngoài không vào cơ mà?
Ôn Cảnh Khiêm: “Tôi chỉ muốn vào nói chuyện một chút, không làm gì cả.”
15
Bình luận:
【Ồ, anh chỉ cọ cọ chứ không vào đúng không.】
【Ồ, anh chỉ vào thôi chứ không làm gì đúng không.】
【Ồ, anh chỉ…】
nói lệch lạc, nói đen .
Tôi không chịu nổi .
Kệ đi, dù sao tôi cũng bật camera rồi.
Điện thoại chụp hình cũng chuẩn bị xong.
Chỉ Ôn Cảnh Khiêm dám làm gì tôi, tôi sẽ la hét, cho mọi nhìn thấu bộ thật của anh ta.
Tôi chăm chú theo dõi mọi động tác của Ôn Cảnh Khiêm.
Kết quả anh chỉ tiến lại gần, rồi hỏi:
“Chi Mộng, có thể phiền tóc giúp tôi không?”
Tôi trả lời cứng nhắc:
“Không được, việc của mình thì tự làm đi.”
Ôn Cảnh Khiêm cúi đầu, trông có buồn bã lạ.
“Vậy à…”
“Từ nhỏ lớn, chưa ai tóc cho tôi cả, mẹ nào cũng bận công việc…”
“Chi Mộng, tôi cứ nghĩ khi nói sẽ thử chấp nhận tôi, nghĩa là sẽ đối xử tôi như nhà.”
Anh ngước mắt nhìn tôi, đuôi mắt đỏ ửng, đôi mắt đào hoa ướt nước, giọng nói khàn khàn:
“Hoặc… coi tôi là chó cũng được, tôi không cho tôi đâu…”
“Nhưng mà, chủ nhân ơi, có thể giúp tôi lông không? Cún con không biết lông.”
Tim tôi đập mạnh ngay khoảnh khắc anh gọi tôi là “chủ nhân”.
khi anh cúi đầu, đặt tay tôi đầu mình, cầu xin tôi xoa đầu, tôi nhịn không được bật thốt:
“Chết tiệt.”
“Ôn Cảnh Khiêm, anh học mấy chiêu này từ bao giờ hả?”
Đồ trời đánh, sao mà quyến rũ dữ vậy?
Sao anh biết tôi kiểu này, nhìn trai đẹp rơi nước mắt chứ?
Ôn Cảnh Khiêm không trả lời, chỉ lại gần tôi thêm chút .
“Chủ nhân, xoa xoa tôi một cái, được không?”