Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cháu có ý ?” Mạnh Tri Tiết sửng sốt một .
“Giả vờ, chú cứ tiếp tục giả vờ.”
Tôi ăn một miếng kem, dựa người ra sau, cũng học theo anh, cũng không vạch trần đó, chỉ yếu ớt nói: “Đắc tội với chú từ trước đến nay đều không có kết cục tốt, không phải sao?”
Mạnh Tri Tiết tôi, sắc lạnh nhạt: “Chú không nhớ làm không tốt với cháu.”
Tôi nổi giận, đang đánh một trận, lại cố gắng cảnh cáo chính “Bình tĩnh bình tĩnh”. Thời điểm ai thiếu kiên nhẫn, sẽ xem là oán phụ nhớ mãi không quên. Vì thế tôi qua , lật lại nợ cũ.
“Hồi cấp chú đích thân phụ đạo cháu môn toán, kết quả cháu thi không đạt tiêu chuẩn, chú nói cháu làm mất chú, phạt cháu học thuộc công thức suốt một ngày, cháu gặp ác mộng một tuần.”
“Đó là vì để cháu không tụt lại phía sau trong kỳ thi giữa kỳ.” Mạnh Tri Tiết nghiêm túc nói.
“Vậy năm lớp 10, có chàng trai thổ lộ với cháu, chú lại tức giận nói với cô giáo.”
“Đây là tuân thủ quy định của trường,” Mạnh Tri Tiết dừng một : “Hơn nữa chàng trai không thích hợp với cháu.”
“Vậy thì ai phù hợp với cháu? Kiểu thì lời tốt đều là chú nói, cháu nói cái được???” Tôi mãn trợn .
Mạnh Tri Tiết tôi hồi lâu, nhượng bộ nói: “Chú cũng không biết trong cuốn sổ nhỏ của cháu chú lại có nhiều tội vậy, vậy chú bồi thường cháu, được không?”
“Chú nói ?!” tôi tỏa sáng.
Người đàn ông lực gật , trong ẩn chứa sự nuông chiều.
Tôi suy nghĩ một , lập tức nghĩ đến một Mạnh Tri Tiết tôi làm.
09
Tới quán bar!
Tôi mươi tuổi, vẫn bưng cái mác tiểu thư khuê các, thật sự đến quán bar thể nghiệm một niềm vui của người trưởng thành.
Tôi thay áo, jean bó sát người áo dây nhỏ, để lộ cặp m.ô.n.g quả đào những đường vai và cổ tuyệt đẹp, ra sàn nhảy điên cuồng một hồi mới ngồi trở về ngồi bàn chân cao.
Toàn bộ quá trình Mạnh Tri Tiết đều không mấy hứng thú, cự tuyệt mấy cô gái đẹp đến gần, trầm ở một bên tôi. Rất giống người giám hộ trẻ em ở nhà trẻ khu vui chơi. đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Ở đây lạnh, áo vào đừng để cảm.”
Tôi nhạo anh bọc kín âu phục toàn thân là đi làm việc, đắc ý nói: “Chú đồng ý rồi, nay để cháu vui chơi.”
Mạnh Tri Tiết thở dài, uống cạn ly rượu tiên của nay.
Tôi lại rót đầy anh: “Chú, có dám đến ghép rượu hay không?”
Mạnh Tri Tiết nhíu mày.
Trong lòng tôi ừ một tiếng, ổn định.
nay tôi một hòn đá ném con chim, một là đến quán bar trải đời, là Mạnh Tri Tiết uống say, lột lớp da điềm đạm trầm ổn của anh. vậy thì sau khi tỉnh rượu, nhớ tới mất , anh sẽ không tiện quản tôi nữa.
Tôi đánh giá bề ngoài cứng nhắc cấm dục của anh, mỗi ngày đều ngồi văn phòng đến mục nát. Sao có thể so sánh với một người trẻ tuổi có tiềm năng to lớn tôi.
Anh thấy tôi chống má kẻ trộm, im lặng một lúc lâu, nghiến răng nói: “Được .”
Đập , đoán câu đố, óc xoay chuyển nhanh chóng. Tôi không thắng dù chỉ một lần!
Tôi say đến mụ mị, lưỡi thắt lại, thò vào túi của anh, nghi ngờ anh xem điện thoại. Mạnh Tri Tiết rên rỉ một tiếng, nắm lấy tôi. Tôi về chỗ chạm vào, khuôn đỏ bừng.
“Lại đây, lại đây!” Tôi uống đến đỏ .
Vừa dứt lời, liền nằm sấp trên bàn: “Lại… lại đến…”
Chỉ nghe một tiếng thở dài và nụ đắc dĩ, sau đó thân thể một đôi cánh dài ôm lấy. Cảm nhận hơi thở ấm áp của hương gỗ, phóng khoáng vô .
10
Tỉnh lại tôi ở trên chiếc Maybach của Mạnh Tri Tiết.
Tôi nhớ tới áo dây nhỏ lúc trước, theo bản năng thoáng qua, áo đàn ông.
Nghi ngờ Mạnh Tri Tiết thay áo tôi, tôi “a” một tiếng, lấy di động ra, nhấn điện thoại của Mạnh Duy Duy: “Duy Duy cứu ! Chú của cậu là một tên biến thái!”
Mạnh Tri Tiết đang nhắm nghỉ ngơi, nhanh cúp điện thoại, mắng tôi: “Yên lặng một !”
Tôi anh, nức nở, nước bắt rơi. Xong rồi, tôi không thể thoát khỏi nanh vuốt của anh.
Mạnh Tri Tiết nghiến răng nhịn một hồi, mới im lặng giải thích: “Cháu tự xem bên trong cái , có phải là áo của cháu không? Áo của cháu bẩn nên chú mới tốt bụng dùng áo của cháu đấy. Ai biết người nào đó không cảm kích, mắng chú biến thái.”
người đàn ông càng nói càng tối sầm. Tôi mím môi cúi cởi nút áo , quả nhiên, bên trong vẫn là áo dây nhỏ của tôi.
“Ha ha, không đổi.” trong hơn men, óc của tôi không là của , một đứa ngốc.
Tôi rằng Mạnh Tri Tiết sẽ ghét , nhưng anh liếc lần, đặt bàn lên trán và mỉm . Ba phần buồn ba phần cưng chiều, bốn phần lực, không có ghét .
Tôi chớp , không hiểu tại sao.
Ánh đèn neon trên đường khiến đường nét khuôn của Mạnh Tri Tiết trở nên đặc biệt rõ ràng, với hốc sâu và sống mũi thẳng. Cũng đẹp nam chính truyện tranh trong tưởng tượng của tôi.