Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9

17

Suốt một tháng, tôi không có tin tức từ anh. Nhìn điện thoại vô số lần, cảnh tượng trong xe ngày hồi tưởng vô số lần. Càng nghĩ càng hoài nghi, chỉ là ảo giác của tôi.

Hôm Mạnh tìm tôi chơi, nói Mạnh Tri Tiết đã về nước, tục ba ngày ở công ty làm việc.

Tôi chợt thấy kem ốc quế trong tay không thơm. Anh thế mà trở về không nói tôi. Trong lòng không khỏi có chua xót.

Mạnh không tôi nghĩ , nói: “Du Du, không, chú chủ động nói cha mẹ là kết .”

Tôi kinh ngạc trong chớp , lạnh lùng nói: “Chú ấy kết thì quan đến .”

Mạnh suy nghĩ một : “Cúng đúng, dù sao thân phận và tuổi tác của chú đều không thích hợp , đoán không bị chú quản cả đời.”

nói đúng.”

Trong thời gian này, Giang Mặc đã tìm tôi một lần.

“Anh tới là truy cứu chuyện tôi bắt nạt Nguyễn Tang sao?” Tôi ôm n.g.ự.c đứng cách hắn xa, trong lòng không gợn sóng.

Giang Mặc mím môi, chua xót nói tôi : “Anh và Nguyễn Tang chia tay rồi.”

“Vì sao?” Lòng hiếu kỳ khiến tôi vô thức miệng, thấy không ổn.

Giang Mặc thản nhiên nói: “Bởi vì anh phát hiện cô ta không phải anh tưởng tượng, em, làm anh mãi không quên .”

“Ồ,” Tôi bình tĩnh nói: “Quên không là tốt.”

Giang Mặc ngăn cản đường đi của tôi, tôi: “Em yêu đương chưa?”

“Này, anh Giang, bây giờ anh vấn đề này không thấy đê tiện sao?” Tôi nhíu mày không trả lời trọng tâm câu .

Giang Mặc nhịn một , hèn mọn nói: “Mạnh Tri Tiết có quan hệ em, tại sao trong giới giải trí đều đồn anh ta là chỗ dựa của em?”

Tôi lừa gạt một câu: “Mạnh Tri Tiết là chú của bạn thân tôi không phải anh rồi sao, mà tôi không có nghĩa vụ giải thích anh.”

Giang Mặc nắm lấy cổ tay tôi, hốc ửng đỏ, nói từ tận đáy lòng: “Du Du, anh nhớ em.”

Tôi chỉ thấy cổ tay đau, phiền: “Anh có buông tay không?”

“Bây giờ anh sẽ không buông tay nữa.” Giang Mặc chắc chắn nói.

Dứt lời, có người đi tới bên cạnh nện một đ.ấ.m vào mặt hắn. Giang Mặc lảo đảo đụng vào tường, ho khan không ngừng.

Mạnh Tri Tiết ở bên cạnh bảo vệ tôi, ánh nhìn về phía Giang Mặc kết một tầng băng lanh giá, không khí xung quanh lạnh xuống mấy độ.

“Giang Mặc,” Anh chậm rãi nói, híp nguy hiểm không thôi: “Nếu để tôi thấy dây dưa cô ấy, cẩn thận cái tay của .”

Nói xong, tôi bị Mạnh Tri Tiết kéo vào trong xe.

18

Tôi ngồi sát cửa sổ, cách vị trí của Mạnh Tri Tiết đủ để nhét thêm hai người nữa.

Mạnh Tri Tiết gần tôi: “Du Du, sao không nói chuyện anh?”

Tôi vén tóc, nhìn ngoài cửa sổ tức giận nói: “Mạnh tổng cao quý công việc bận rộn, lâu vậy vẫn không lạc, tưởng rằng Mạnh tổng quên mất rồi.”

Mạnh Tri Tiết cười khẽ: “Quên ai không quên em. Dù sao thì… em là người phụ nữ nhất làm khó anh thôi.”

“Chú!” tôi quay đầu , tức giận không thôi.

những tức giận kia, theo ý cười trong người đàn ông này từng từng bị hòa tan.

Tôi không ngừng phỉ nhổ chính , Diệp Hòa Du ơi Diệp Hòa Du, mày có chống đỡ một hay không.

Mạnh Tri Tiết nhắm chuẩn thời cơ ôm lấy tôi: “Du Du, đừng nóng giận, anh xin lỗi không? Lần này trở về anh không lạc em, là chuẩn bị tốt mọi chuyện, sau …”

“Sau cái ?” Tôi nghi hoặc nhìn anh thừa nước đục thả câu.

Sắc mặt anh không đổi: “Cầu em.”

“Ai gả chú!” Tôi mếu máo, đẩy anh xa.

Mạnh Tri Tiết : “ anh một lý do không gả.”

“Chú già.” Tôi thốt , nhận ánh nguy hiểm của anh xoay đầu câu chuyện: “ không già. mà, chú là người không chịu trách nhiệm!”

Đến thời điểm mấu chốt này, nếu anh lừa gạt chuyện hai năm trước, vậy thì chắc chắn không có khả năng.

Tôi dứt khoát nói chuyện anh cưỡng tôi tại sinh nhật năm tôi mười tám tuổi xem không hề thực hiện hành vi bại hoại thế nào. Lên án phải gọi là sảng khoái.

Mạnh Tri Tiết chỉ chớp : “Anh em? Du Du, lúc em mới mười tám tuổi, anh sao có làm loại chuyện cầm thú này chứ?”

Tôi không tin : “Đến bây giờ chú vẫn không thừa nhận!”

Tôi bắt hai tay anh, đặt ở trên lưng tôi, dùng xúc của anh làm anh nhớ .

“Chú có nhớ lúc chú đã bóp eo thế này, làm không nhúc nhích, đầu ngón tay trượt ở đây…”

Nói một lúc lâu, vẻ mặt Mạnh Tri Tiết trở nên thanh tỉnh: “Anh tưởng rằng, chỉ là ảo giác của anh.”

Tôi tức cười: “Ảo giác mà chú tàn nhẫn vậy?! đến chảy m.á.u môi…”

Mạnh Tri Tiết nhìn tôi, trong tràn ngập đau lòng: “Xin lỗi, Du Du, anh chưa từng nghĩ anh đã làm chuyện vậy em.”

tưởng rằng chú dám làm không dám nhận.”

“Đương nhiên không phải,” Mạnh Tri Tiết nở nụ cười: “Thật trước khi em mười tám tuổi, nhà họ Mạnh đã xảy một chuyện lớn, em nên , khi cha anh qua đời.”

“Chuyện này có quan đến việc chú chứ?”

Mạnh Tri Tiết nhẹ nhàng ôm tôi, chậm rãi kể tôi nghe chuyện chú họ nhà họ Mạnh khi nhân cơ hội ông nội Mạnh bệnh nặng, thân con trai trưởng nhà họ Mạnh không tốt, khó có làm trụ cột của gia đình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương