Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn chưa nghĩ ra làm Tần Mặc từ từ quỳ xuống.
Mẹ tôi giật mình, vẫn cố giữ dáng vẻ nghiêm nghị.
tôi không có phản ứng lớn, chỉ hơi cau mày với ánh không mấy hài .
Tôi nhìn Tần Mặc đang thấp hơn mình nửa người, tim bỗng nhói .
Anh vốn kiêu ngạo là thế, mà giờ đây bằng quỳ xuống vì tôi.
Sau , giọng nói trầm khàn anh vang :
“ Dao Dao, là sự thật mà thời gian cũng không thể phai nhạt. hiểu sự lo lắng , Dao Dao còn nhỏ, dù là về thể chất, tác hay tâm lý đều hơn con bé nhiều , thấy chúng không xứng đôi cũng là điều dễ hiểu.”
Nói xong, anh dừng một chút.
Tim tôi chùng xuống, kinh ngạc nhìn anh.
Tại nói thế——
Tôi còn chưa kịp phản Tần Mặc nắm lấy tôi, ngẩng nhìn mẹ tôi, nói một cách chân thành:
“Dù bao lâu, cũng bằng đợi Dao Dao.”
Trong khoảnh khắc , đôi tôi hoàn toàn hoe đỏ.
Tần Mặc… năm nay ba mươi rồi…
tôi liếc tôi một cái rồi tiếng:
“Con bé này cũng đâu còn nhỏ nữa.”
Giọng ông khi nói câu này, thái độ dịu đi đôi chút.
Tôi thấy được một tia hy vọng.
Tần Mặc mím môi, nghiêm túc nói:
“Không ạ, nghe Dao Dao kể, trai còn lớn hơn gái tới bảy , mà chỉ hơn Dao Dao có năm thôi…”
Vừa dứt lời, tôi lập tức gầm :
“Cút——”
Tôi: ……
Tần Mặc: ????
Mẹ tôi đưa xoa thái dương, bực bội liếc Tần Mặc một cái.
Chỉ nghe tôi nghiến răng nói thêm:
“ đứa, CÚT HẾT TÔI!”
20
đứa cùng bị đuổi ra khỏi nhà, coi gián tiếp được chấp nhận rồi nhỉ?
Tần Mặc nắm tôi, vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhõm.
“ nói đi cũng phải nói , phản ứng mạnh thế? Chẳng lẽ cũng giống anh…”
“Đúng , năm xưa ông ngoại cũng chê ông ấy già.”
Tôi lỡ miệng nói ra, khiến Tần Mặc không vui.
Tôi vội nhón chân dỗ dành anh:
“Thôi mà thôi mà, mãi mãi không chê anh già đâu.”
, tôi cũng rất lo lắng.
Tôi chỉ là một sinh viên đại học, còn Tần Mặc là giáo sư đại học trẻ đầy tài năng.
Trình độ khác nhau, trải nghiệm khác nhau.
Lỡ sau này không có tiếng nói chung ?
Tần Mặc xoa tôi:
“Không đâu, ai về nhà còn nói chuyện công việc chứ?”
Ừ ha, nghe cũng hợp lý.
mà, sở người không hợp nhau lắm…
Tôi chơi game, Tần Mặc … sưu tầm .
Ai biểu anh ấy là nhà địa chất học làm !
Tần Mặc ghé tai tôi nói nhỏ:
“Game anh cũng chơi. Còn mấy viên kia, anh tặng hết .”
Hả?
Nguyên một căn phòng toàn bảo tàng, tôi mà khuân nổi chứ!
Đang mải nghĩ ngón áp út tôi bị anh đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo.
“Không đắt tiền, đây là viên tiên anh tự mình đào được khi lần leo núi lấy mẫu.
Hồi , thầy hướng dẫn đùa rằng đây là viên quý tiên trong sự nghiệp địa chất anh.
Nghe , anh nghĩ: thứ ý nghĩa , nhất định phải dành tặng cô gái nhỏ anh.”
Tần Mặc nói từng lời, từng lời gió xuân thổi qua tôi, khiến tôi xúc động đến rưng rưng nước .
“ nên… nên…”
“ nên anh đang cầu hôn.”
Tần Mặc nghiêm túc, chững chạc nói.
Tôi mở to , tim đập thình thịch trống trận.
Anh khẽ cười:
“Ngốc à, không cần vội đồng ý, cứ từ từ suy nghĩ. Anh chờ .”
“Thật không ?”
“Anh còn tự mài thành nhẫn nữa mà, không tin kiên nhẫn anh à?”
Tần Mặc cười hỏi.
“Tự …”
Ánh tôi rơi xuống, nhìn thấy vết sẹo trong bàn anh.
“ nên… không phải bị bỏng chứ?”
“Cái cũng không giấu được .”
Tần Mặc đưa vuốt má tôi, bất lực cười khẽ.
Tôi nắm lấy anh, nhẹ nhàng hôn vết sẹo ấy.
“Tần Mặc, sau này nhất định yêu anh thật nhiều ——”
(Toàn văn hoàn)