Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mặt tôi hoa lên, ngã ngay xuống sofa.
Tư thế thành nữ ở trên, nam ở dưới.
Tôi chống hai tay hai bên người anh, cố kéo giãn khoảng cách.
Bàn tay rộng lớn của Họa Tiêu Hàn đặt lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng ấn xuống, giọng khàn khàn đầy mệt mỏi:
“Song Song, em còn định giả ngốc đến bao giờ?”
“Em và tôi đều hiểu rõ, uống say chỉ là cái cớ để được gặp em.”
“Giống như tôi từng hy vọng, em đã sống cuộc đời rất ổn.”
“Đến mức tôi gần như không còn tìm được lý do nào để xuất hiện trong đời em nữa…”
Trong giọng nói khàn đục ấy có chút ấm ức khó tả.
Tim tôi chợt nhói lên.
Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi anh, cong mắt cười tinh quái:
“Ngay bây giờ.”
Chỉ trong tích tắc, trong đôi mắt sâu thẳm của Họa Tiêu Hàn bùng lên cơn sóng lớn.
Anh siết eo tôi, xoay người chiếm thế chủ động.
Nụ hôn nặng nề, phủ kín như bão tố.
Tôi như chiếc lá nhỏ trong cơn gió lốc.
Chao đảo…
20
Sau khi tốt nghiệp đại học.
Tôi không còn lý do gì để từ chối lời mời “về nhà” của dì Họa.
Dì vẫn đối xử với tôi như ngày nào.
Quan tâm hỏi han từng chút.
Tôi cũng kiên nhẫn đáp lại từng câu.
Không khí đang ấm áp thì đột nhiên vang lên tiếng bước chân luống cuống phía sau.
Tôi quay đầu.
Thấy hai anh em sinh đôi đứng ngay cửa ra vào.
Dường như vừa về đến gần nhà đã thấy ngại.
Ánh mắt họ vừa chạm vào tôi lập tức dừng lại, không dám bước tiếp.
Ba người đối mặt, lúng túng chẳng nói gì.
Cuối cùng, tôi là người phá vỡ im lặng trước:
“Anh Chấp, anh Chiêu, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói càng bình thản, lại càng như thiêu đốt.
“Song Song…”
Cả hai đôi mắt đều đỏ hoe.
Ánh nhìn đầy ấm ức, trách móc.
Tôi không đón ý, cũng không an ủi.
Thấy không khí sắp đông cứng lại, dì Họa vội cười phá tan sự ngượng ngùng:
“Cả hai đứa khỉ con, bốn năm trời không chịu về nhà lấy một lần.”
“Giờ nghe tin Song Song về liền bay về ngay.”
Rồi dì quay sang tôi, dịu dàng nói:
“Song Song, đã về rồi thì ở lại vài ngày đi?”
“Trưa nay dì tự tay nấu cơm, ba mẹ con mình ăn một bữa đoàn viên.”
Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng từ chối:
“Không cần đâu dì ạ. Hôm nay con chỉ tiện đường ghé qua thăm dì thôi.”
“Con còn bận chút việc, bạn trai con sắp qua đón.”
Ngay lập tức, ánh mắt hai anh em họ Họa trợn to như bị đâm trúng chỗ hiểm.
“Bạn trai? Bạn trai nào? Sao em có thể có bạn trai được?”
Bao năm rồi.
Họa Dụng Chiêu vẫn chẳng bỏ được cái tính nóng nảy bốc đồng.
Anh ta xông lên một bước, túm chặt lấy tay tôi, ánh mắt hừng hực như sói, ép tôi nhìn thẳng vào anh ta.
Trước kia, tôi gặp cảnh này đã sợ tới mức khóc lóc van xin.
Nhưng giờ đã khác.
Tôi lạnh giọng quát:
“Bỏ ra!”
Anh ta không chịu buông, nhất quyết đòi tôi trả lời.
Lông mày tôi nhíu lại.
Ánh mắt vụt qua một tia chán ghét.
Họa Dụng Chấp nhạy bén nhận ra ngay, lập tức ra lệnh:
“Dụng Chiêu, buông tay Song Song!”
“Anh!”
Họa Dụng Chiêu gầm lên, không phục.
“Nghe lời!”
Ánh mắt anh trai lạnh lẽo đầy cảnh cáo.
Cuối cùng Họa Dụng Chiêu mới miễn cưỡng buông tay, đứng sang bên.
Tôi xoa cổ tay bị bóp đến đỏ ửng, chậm rãi nói:
“Bốn năm nay các anh với Bạch Giao Giao tình chàng ý thiếp bên trời Tây.”
“Tôi cũng có quyền yêu đương, quen bạn trai chứ.”
Họa Dụng Chấp lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ bất lực pha chiều chuộng:
“Song Song, đừng gạt bọn anh nữa.”
“Trước khi về nước anh đã cho người tìm hiểu rồi, bốn năm đại học em vẫn độc thân.”
“Anh biết em vẫn luôn chờ bọn anh quay đầu.”
“Bây giờ, anh với Dụng Chiêu đã cắt đứt hoàn toàn với Bạch Giao Giao rồi.”
“Chỉ cần em đồng ý, ba đứa mình vẫn có thể quay lại như xưa.”
21
“Vậy thì cháu hơi tính sai rồi.”
“Người anh phái đi điều tra chẳng lẽ không nói cho anh biết—bốn năm qua luôn là tôi ở bên Song Song sao?”
Một giọng nói chậm rãi vang lên từ phía không xa.
Lời nói bình tĩnh nhưng mang ý áp đảo cả căn phòng.
Họa Tiêu Hàn ung dung bước đến đứng cạnh tôi, vai kề vai.
Họa Dụng Chấp sững sờ kêu lên:
“Chú?”
Họa Tiêu Hàn chẳng buồn nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo rơi thẳng lên người Họa Dụng Chiêu.
Anh siết chặt tay tôi, mười ngón đan vào nhau, giọng nhàn nhạt nhưng kiên quyết:
“Nhị cháu à, bạn trai của Song Song chính là chú đây.”
“Từ giờ cô ấy là thím của các cậu.”
“Bất kể trước kia quan hệ thế nào, về sau đều phải tôn trọng cho tôi.”
“Đừng có vô phép vô tắc như thế nữa.”
Dù hơn họ có mấy tuổi, chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ đè bẹp.
Họa Dụng Chiêu tức điên, gầm lên khàn khàn:
“Ông già không biết xấu hổ! Chú cướp người của cháu!”
“Tôi sẽ méc ông nội!”
“Cướp?”
Họa Tiêu Hàn như nghe được chuyện nực cười, bật cười khẩy:
“Là mấy cậu bốn năm trước tự buông tay ngọc trai, chọn lấy hòn đá.”
“Giờ hối hận? Muộn rồi!”
“Họa Tiêu Hàn!”
Họa Dụng Chiêu nghiến răng, bàn tay siết chặt đến mức khớp ngón kêu răng rắc.
Họa Tiêu Hàn hờ hững liếc sang dì Họa:
“Chị dâu, chị cứ để hai cháu trai thế này à?”
“Suốt mấy năm ở Đức dính với con bé Bạch Giao Giao, học hành bê bết, nợ môn liên miên.”
“Chuyện lan ra ngoài làm nhà họ Họa thành trò cười, bố tôi vì thế mà giận đến xấu hổ.”
“Nếu giờ tôi mở miệng nhận thừa kế tập đoàn họ Họa, ông cụ chắc chắn sẽ rất vui lòng đấy nhỉ?”
Trước lợi ích, mọi thứ đều vô nghĩa.
Dì Họa mặt tái đi, nhưng lập tức nghiêm giọng hứa:
“Em yên tâm, sau này chị sẽ quản chặt chúng nó.”
“Không để chúng nó làm phiền Song Song nữa.”
Nghe câu đó, tôi hiểu quan hệ giữa tôi với dì Họa đến đây là hết.
Tiệc nào mà chẳng tàn.
Tôi chưa bao giờ là con gái ruột của bà ấy.
“Hy vọng vậy.”
Họa Tiêu Hàn buông câu cuối cùng.
Rồi nắm tay tôi, không chút do dự quay người rời khỏi nhà họ Họa.
Cuộc đời sau này.
Là của tôi.
Dù Họa Tiêu Hàn chưa bao giờ có ý tranh giành quyền thừa kế tập đoàn.
Nhưng sau khi cân nhắc, ông nội vẫn quyết định tước bỏ tư cách người thừa kế của hai anh em nhà họ Họa.
Đuổi họ ra nước ngoài.
Mỗi tháng chỉ gửi tiền sinh hoạt cố định.
Vừa đủ sống.
22
Phiên ngoại
Lúc tôi nhận được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế.
Cùng lúc đó, tin tôi và Họa Tiêu Hàn kết hôn cũng được công bố rộng rãi.
Cả mạng xã hội đều chúc mừng.
Tối hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
Là từ Bạch Giao Giao.
Cô ta nghiến răng, giọng đầy căm tức ở đầu dây bên kia:
“Minh Song, tôi không ngờ cuối cùng vẫn là cô cao tay hơn một bậc.”
“Cô ra vẻ buông tay khi đi du học, nhưng lại khiến Dụng Chấp và Dụng Chiêu vẫn luôn nhớ thương cô.”
“Mỗi lần sau khi ngủ với tôi, lúc họ say ngủ đều gọi tên cô.”
Gần như mỗi giây mỗi phút, hai anh em nhà họ Họa đều mong tôi tỉnh ngộ mà quay về tìm họ.
Nhưng tôi thì không.
Càng không có được, họ lại càng không quên.
Bốn năm trôi qua, tôi thành vầng trăng sáng trong lòng họ.
Còn Bạch Giao Giao thì chỉ như vết máu muỗi đáng ghét, bị họ đá sang một bên không thương tiếc.
Nhưng suốt bốn năm ấy, cô ta đã quen sống trong xa hoa.
Để duy trì thói quen tiêu xài hoang phí, cô ta phải cặp kè hết người này đến người khác.
Vừa hay nhìn thấy tin tức của tôi trên mạng, cô ta không kìm được mà nổi điên, gọi điện chất vấn.
Tôi cười lạnh:
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, tôi không khách khí ngắt thẳng điện thoại.
Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng hiện lên những dòng bình luận đã lâu không thấy:
【Trời ơi, cuốn truyện này bỏ dở bao năm, tôi quăng nó vào xó không đọc nữa, giờ hệ thống báo có chap mới nên tôi mò vô coi.】
【Đệt! Là ngoại truyện! Gì cơ? Nữ phụ thật sự thành đôi với ông chú yêu nghiệt hả!!!】
【Đúng dịp ghê, hôm nay chính là đêm tân hôn của hai người mà ~ Chúc mừng chúc mừng!】
Dòng bình luận xuất hiện cùng lúc.
Không còn cay nghiệt, nên nhìn dễ chịu hơn nhiều.
Tôi mỉm cười khẽ đáp:
“Cảm ơn.”
【??? Song ơi, cậu thấy được bình luận của bọn tớ hả?】
Có người dè dặt hỏi.
Tôi chân thành đáp:
“Luôn thấy được.”
Sau một thoáng ngập ngừng, đám bình luận như bùng nổ, nhao nhao nói chuyện rôm rả.
Qua lời họ, tôi mới biết thì ra người thực sự đẩy cốt truyện đi về phía trước…
Chính là tôi.
Chính khoảnh khắc tôi thay đổi góc nhìn như người kể chuyện toàn tri, từ bỏ kịch bản cũ.
Cốt truyện không còn cách nào tiến triển, nên nó… tự động bỏ dở.
Bất chợt tôi nhớ ra chuyện cũ, không nhịn được hỏi:
“Vậy mấy người nói Họa Tiêu Hàn là yêu nghiệt, thầm yêu tôi nhiều năm… là sao?”
Đúng lúc ấy, đám bình luận lại đồng loạt úp mở:
【Hehe, sắp biết rồi.】
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Họa Tiêu Hàn đứng đó, vừa lau mái tóc ướt.
Ánh đèn chiếu xuống nửa người trên, nước chảy men theo cơ bắp rắn chắc, trượt sâu xuống dưới.
Anh nhìn tôi, giọng trầm thấp, ánh mắt sâu lắng:
“Vợ ơi, anh tắm xong rồi, đến lượt em đấy.”
Hết –