Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Tần Trinh, con nghĩ xong chuyện căn nhà chưa? Dì nói rồi, nếu không chuyển sang tên cho Khải Trình, vậy ngày kia đừng hòng trông mong Khải Minh đi dự lễ cưới!”

“Ba mẹ con là giáo sư đại học, nếu con không muốn họ mất mặt, tốt nhất cứ làm theo lời dì!”

Giọng điệu ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, dù không nhìn thấy mặt bà ta, tôi cũng tưởng tượng được trông sẽ xấu xí cỡ nào.

Tôi vô cùng mừng vì mình đã có lựa chọn sáng suốt, không bước vào nhà đó.

“Được! Giỏi thì bảo hắn đừng tới!”

“Cô… cô nghĩ cô còn dọa được tôi à?”

Thiệp đã gửi đi, khách sạn chuẩn bị đâu vào đấy, nếu giờ không làm hôn lễ, nước bọt thiên hạ cũng đủ dìm chết tôi.

Dì Hạ chính là nắm chắc điểm này mới dám ép người.

Tôi dứt khoát cúp máy, lần này trực tiếp chặn luôn.

Quả nhiên, ngày cưới, Hạ Khải Minh không đến.

8

Trước ngày cưới, Hạ Khải Minh cùng Lý Khả Khả đã về nước.

Hai người còn lưu luyến chia tay.

【Tạm biệt, tình yêu của anh…】

Có lẽ cao hứng, bài này hắn đăng công khai cho tất cả xem, đến tôi cũng không chặn.

Hai tháng bên nhau sớm tối, tình cảm bọn họ dường như thăng hoa.

Đêm trước lễ cưới, cuối cùng cũng phá bỏ giới hạn.

Đừng hỏi sao tôi biết.

Lý Khả Khả có được chút thành tựu, sao chịu bỏ qua cơ hội chọc tức tôi.

Cô ta còn quay cảnh nóng giữa họ trên thuyền rồi gửi thẳng cho tôi.

Sáng hôm sau, ngày cưới, Hạ Khải Minh bị chuông điện thoại của Triệu Hợp gọi dậy.

“Hạ ca, anh ở đâu rồi? Tới giờ đón dâu rồi.”

Hạ Khải Minh từ trên giường nhảy bật dậy, hoảng hồn.

“Sao em không gọi anh dậy?”

Lần đầu tiên, hắn nổi giận với Lý Khả Khả.

Đôi mắt to của Lý Khả Khả ngân ngấn nước, sắp khóc.

Nhưng Hạ Khải Minh không rảnh dỗ cô ta, vội gọi cho tôi.

Lúc đó, tôi đã ngồi lên xe cưới của nhà họ Phó, dứt khoát ngắt máy, rồi chặn luôn.

【Tần Trinh, em đừng làm loạn, anh chỉ là có việc nên dậy muộn chút…】

Tin nhắn WeChat tới tấp, tôi chẳng buồn xem, đặt điện thoại sang bên.

Phó Thâm liếc qua điện thoại tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Tôi khựng lại, ngón tay khẽ giật, cuối cùng không rút ra.

Sự đụng chạm của anh ấy, tôi không ghét.

Chừng một tiếng sau, Triệu Hợp gọi.

“Chị Tần, chị đang ở đâu? Bọn em với Hạ ca tới nhà rồi, sao không có ai?”

“Triệu Hợp, giúp chị một chuyện cuối cùng, từ nay hết nợ nần…”

9

Khu nghỉ dưỡng Tứ Quý.

Đó là nơi Hạ Khải Minh chọn tổ chức lễ cưới, cũng là khoản tiền duy nhất nhà họ Hạ bỏ ra cho hôn nhân này.

Dĩ nhiên, tiền mừng thì họ thu.

Khi Hạ Khải Minh dẫn đoàn đón dâu tới, khách bên nhà gái chẳng còn ai.

Phòng tiệc rộng lớn trống một nửa.

“Khải Minh, không đón được Tần Trinh à?”

Dì Hạ ban đầu còn định trước lễ cưới ép tôi một phen, cuối cùng ngay cả mặt tôi cũng không thấy.

Giờ bà ta rốt cuộc bắt đầu sợ.

Hạ Khải Minh thấy cảnh này, lòng cũng chộn rộn.

Nhưng vẫn cố làm như chưa có gì xảy ra, gọi video cho tôi.

Lần này, tôi bắt máy.

“Tần Trinh, em ở đâu? Chẳng phải chỉ vì anh bận quá, đến trễ chút thôi sao? Em hiểu chuyện chút, đừng làm loạn vào lúc này! Em có thể không cho nhà họ Hạ mặt mũi, nhưng chẳng lẽ không sợ ba mẹ em mất mặt à?”

Tôi ung dung đưa camera quét qua lễ cưới của mình.

“Giới thiệu chính thức với anh, đây là chồng tôi – Phó Thâm.”

Khóe môi tôi không kìm được cong lên, mọi uất ức đều được đòi lại trong khoảnh khắc này.

Phó Thâm cũng rất nể mặt, “Chào anh, cảm ơn đã đưa Tần Trinh đến bên tôi…”

Hạ Khải Minh chắc chưa từng mơ sẽ có ngày hôm nay, hắn ngồi phịch xuống sân khấu, người cứng đờ, ngây ngốc.

“Nhà họ Tần đúng là khinh người quá đáng!”

Mặt dì Hạ đã sớm tái mét vì sợ, nhưng lúc này bà ta không thể để Hạ Khải Minh biết chính bà ta đã phá hỏng cuộc hôn nhân này, chỉ còn cách chuyển hướng, đổ hết lỗi lên đầu tôi.

Nhưng ông trời lại không chiều lòng người.

Âm thanh vang lên từ dàn loa.

“Tần Trinh, chuyện căn nhà con nghĩ xong chưa? Dì đã nói rồi, nếu con không chuyển nhà đó sang tên Khải Trình, ngày kia đừng mong Khải Minh dự lễ cưới!”

“Ba mẹ con là giáo sư đại học, nếu không muốn họ mất mặt đến phát bệnh, thì tốt nhất cứ làm theo lời dì!”

Hạ Khải Minh đột ngột ngẩng đầu lên, “Mẹ, quả nhiên là mẹ! Mẹ ghét con đến vậy sao? Nhất định phải ép cô ấy tới bước này à?”

“Ta… ta không có… ai mà ngờ con nhỏ đó lại hẹp hòi thế, ta chỉ đùa tí thôi mà…”

Đùa kiểu này à?

Mặt tất cả khách khứa ở đó đều đổi sắc.

Dì Hạ xưa nay không sợ tôi, chỉ sợ Hạ Khải Minh.

Hắn vừa nổi giận, chân bà ta lập tức mềm nhũn, ngồi phệt trên sân khấu lăn lộn ăn vạ.

“Tôi không muốn sống nữa, để tôi chết cho rồi…”

Cả tiệc cưới hỗn loạn, nhiều người bắt đầu đứng dậy không muốn ngồi lại.

Đúng lúc đó, màn hình lớn cuối cùng cũng thực hiện nhiệm vụ.

Một đoạn cảnh nóng bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.

Tiếng thở dốc vang khắp hội trường, nhìn hay không nhìn, ai nấy cũng khó xử.

Ngoài những người thân bạn bè mà nhà họ Hạ mời, còn có các đối tác, thậm chí là nhà đầu tư mà Hạ Khải Minh đích thân mời tới.

Thấy cảnh đó, họ lập tức đứng dậy bỏ đi, chẳng thèm nói lời nào.

Hạ Khải Minh muốn giữ cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà giữ.

Nếu có thể, hắn hẳn ước mình biến mất khỏi đó.

Đúng lúc này, giọng Lý Khả Khả vang lên qua loa.

“Chị Tần, chị thấy không? Người anh Minh yêu là em…”

Khoe khoang, mỉa mai, táp thẳng vào mặt.

Ngọn lửa mà Hạ Khải Minh cố nén cuối cùng bùng nổ.

Hắn tát thẳng vào mặt Lý Khả Khả.

“Là cô gửi cho cô ấy hả?”

“Tôi đã nói rồi mà, Tần Trinh sao có thể không cưới tôi, tất cả là vì cô…”

10

Tôi không biết Hạ Khải Minh tìm được tới lễ cưới của tôi bằng cách nào.

Hắn tóc tai rối bù, quần áo lấm lem, như vừa lăn lộn ở đâu đó.

“Tần Trinh, tha thứ cho anh đi, anh biết sai rồi. Sau này, tất cả ưu ái của anh chỉ dành cho em!”

Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, có lẽ đây là lần hắn tỏ ra hối lỗi thật lòng nhất.

Tôi cười nhẹ, coi như không thấy.

Phó Thâm đúng lúc đó nắm tay tôi, “Về thôi, ông nội còn đang đợi chúng ta.”

“Ừ.”

Phó Thâm dìu tôi lên xe, xe chạy đi rất xa, Hạ Khải Minh vẫn quỳ ở đó.

Tôi muốn Hạ Khải Minh và cả nhà họ Hạ thân bại danh liệt, cũng là để cho mình một lời giải thích chính đáng, tránh rước phiền phức cho nhà họ Phó.

Dĩ nhiên, chỉ vậy sao đủ?

Hạ Khải Minh thấy tôi đi còn muốn đuổi theo, nhưng một hàng luật sư vest chỉnh tề đã chắn trước mặt, đưa cho hắn lá thư kiện.

“Hạ Khải Minh, chúng tôi chính thức kiện anh tội xâm phạm trái phép thành quả nghiên cứu của cô Tần Trinh…”

Sét lại giáng xuống đầu Hạ Khải Minh.

Hắn ngồi bệt trên đường, cười ngây dại, mắt trống rỗng.

“Tần Trinh, hóa ra em đã chờ sẵn anh ở đây rồi, ha ha ha…”

Triệu Hợp, người từng giúp tôi, vì áy náy cũng chạy theo hắn.

Hạ Khải Minh ngẩng phắt lên nhìn cậu ta, “Cậu nói xem, tại sao cô ấy lại làm vậy với tôi?”

Triệu Hợp mấp máy môi, cuối cùng cũng nói được một câu tử tế.

“Thế anh dựa vào đâu mà làm vậy với cô ấy?”

Hạ Khải Minh: …

“Sớm biết thế, thì ban đầu đã không làm.”

Triệu Hợp cũng rời đi.

Chỉ còn Lý Khả Khả vẫn bám lấy Hạ Khải Minh.

Dấu tay trên mặt cô ta còn rõ ràng, nhưng vẫn ôm lấy hắn.

“Anh Minh, còn em, em vẫn ở đây, em sẽ không rời khỏi anh đâu!”

Hạ Khải Minh đẩy cô ta ra.

“Cô thì có ích gì?”

Lý Khả Khả ngơ ngác, rõ ràng mới hôm qua hai người còn thề non hẹn biển.

“Anh Minh, anh không nói tình cảm anh dành cho em là thuần khiết nhất sao?”

“Thuần khiết? Cũng phải có nền tảng vật chất mới đủ tư cách thuần khiết! Cô nói xem cô giúp được tôi cái gì?”

Nghe nói cuối cùng Lý Khả Khả vẫn lấy Hạ Khải Minh.

Nhưng sau khi Hạ Khải Minh thua kiện, mất sạch gia sản, cô ta dường như mới hiểu thế nào là cơ sở vật chất, rồi cũng chọn rời bỏ hắn.

Hậu truyện Ông nội Phó không qua nổi mùa đông năm đó.

Ngày tang lễ kết thúc, tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra hỏi Phó Thâm, “Đi ly hôn không?”

Vài tháng qua chúng tôi vẫn giữ lễ nghĩa, không vượt qua ranh giới.

Có lẽ vì cả hai đều hiểu cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, đơn giản là đôi bên cần nhau mà thôi.

Phó Thâm nhìn tờ giấy, rất nghiêm túc nói: “Tần Trinh, hay là… chúng ta thử xem?”

Cuối cùng tôi vẫn làm mẹ lớn tuổi, ba mươi ba mới sinh con đầu lòng.

Tôi được đặc cách vào Viện nghiên cứu quân đội.

Tôi hỏi Phó Thâm có phải nhà họ Phó mở đường cho tôi không, anh ấy cười nói không phải, là từ lâu viện đã chọn tôi rồi, trước khi trở thành đối tượng xem mắt, anh đã đích thân điều tra tất cả các mối quan hệ của tôi.

Viện nghiên cứu quân đội tuyển người vốn phải kiểm tra ngặt nghèo, tôi cũng thấy bình thường, chỉ cảm giác như bỏ sót điều gì đó.

Triệu Hợp sau này vào làm ở một phòng thí nghiệm hợp tác với quân đội, cậu ta có năng lực, coi như là phần thưởng tôi trả cho việc cậu đã giúp tôi lần cuối.

Nhưng rồi, tôi cũng cắt đứt liên lạc với cậu ta.

Còn về Hạ Khải Minh, tôi không còn bận tâm.

Có lần tham gia một hội nghị khoa học cấp cao, tôi thấy bên đường có người phát tờ rơi tìm vốn đầu tư, thoáng nhìn rất giống hắn.

Hồi đại học, hắn cũng nghèo xơ xác, từng cầm dự án đội nắng ra đường tìm đầu tư như vậy.

Tôi không xác nhận, chỉ thẳng bước lên xe Phó Thâm tới đón.

Chỉ có đôi mắt kia vẫn dõi theo xe tôi, mãi không rời.

Phó Thâm – phiên ngoại Tôi tên Phó Thâm, từng là một nhân viên tình báo quân đội.

Một ngày nọ, Viện nghiên cứu quân đội giao cho tôi một nhiệm vụ, điều tra lý lịch của một nhà nghiên cứu tên Tần Trinh.

Lần đầu tiên gặp cô ấy là vào một đêm mưa tầm tã.

Cô làm thêm đến khuya, gọi điện bảo bạn trai tới đón.

Tôi không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy cô ấy nhẹ giọng “ừ” một tiếng, rồi tự mình lao vào màn mưa, ướt sũng hết người, mới bắt được chiếc taxi tôi lái.

Tôi đưa cô tới dưới lầu nhà cô, lúc đó bạn trai cô mới gọi điện tới, nói bận xong rồi, hỏi cô vẫn còn ở phòng thí nghiệm không để hắn qua đón.

“Không cần đâu.” Giọng cô hơi khàn, chắc bị cảm.

Dù vậy, cô vẫn rất dịu dàng và thân thiện với một tài xế taxi như tôi, thậm chí còn mỉm cười.

Nụ cười của cô, thật sự rất rạng rỡ, như gió xuân hoá mưa, tựa thể chữa lành mọi thứ.

Sau đó, tôi đi điều tra lịch trình của bạn trai cô – Hạ Khải Minh.

Hôm đó, hắn hoàn toàn không có công việc gì, mà là đang đi KTV cùng với cô trợ lý nghiên cứu mới tên Lưu Phan và Triệu Hợp.

Lưu Phan rất biết cách khéo léo, dùng lời mạng hay gọi là “trà xanh chính hiệu”.

Hạ Khải Minh và Triệu Hợp đều rất hưởng thụ sự “trà xanh” ấy.

Nhưng tôi cũng phát hiện, Hạ Khải Minh là kiểu đàn ông có nguyên tắc kỳ quái.

Hắn rất rõ mình nên cưới loại người nào, không nên cưới loại người nào.

Hắn không thực sự thích kiểu như Lưu Phan, nhưng vẫn thoải mái hưởng thụ giá trị cảm xúc cô ta mang đến.

Dĩ nhiên, có lẽ còn vì Lưu Phan chưa đủ đạt tiêu chuẩn để hắn phản bội.

Thế nên, tôi đã chọn giúp hắn.

Lý Khả Khả.

Sinh viên cao học năm hai, ngây thơ trong sáng.

Điểm thi viết đầu vào xếp gần bét, điểm phỏng vấn lại đứng đầu.

Không phải vì cô ta giỏi chuyên môn, mà vì biết nắm bắt sở thích của giáo sư, được thầy quý.

Tôi dựa theo sở thích của Lý Khả Khả và Hạ Khải Minh, tỉ mỉ sắp xếp cho họ một màn gặp gỡ tình cờ.

Quả nhiên, Lý Khả Khả vừa gặp đã si mê Hạ Khải Minh – một thanh niên tài giỏi có cả tiền lẫn ngoại hình.

Hạ Khải Minh cũng lập tức đặc cách nhận cô ta vào phòng thí nghiệm.

Rồi từ đó, bắt đầu những mập mờ, thiên vị.

Mẹ tôi xấu hổ và kinh hãi trước những chuyện bỉ ổi tôi làm.

“Phó Thâm, con đang làm gì vậy? Con phải lòng đối tượng điều tra rồi đúng không?”

Thích sao?

Làm gì có!

“Mẹ, đây là người mà viện nghiên cứu để mắt tới, con tất nhiên không thể để quanh cô ấy có lũ chuột bẩn thỉu, dọn sạch sớm vẫn hơn.”

Mẹ tôi rõ ràng không tin.

Bà tìm đủ cách kết giao với ba mẹ của Tần Trinh – đều là giáo sư đại học, rồi còn đưa cả con trai ruột mình ra.

Bà nói, “Con trai dì không ai thèm, còn đang sốt ruột lấy vợ, nếu Tần Trinh không ngại, lúc nào cũng có thể gánh giùm.”

Tôi thấy làm đàn ông mà bị nói vậy thật sự nhục nhã.

Nhưng khi nhận tin Tần Trinh đồng ý đi xem mắt tôi, tôi lại hồi hộp.

Bàn tay từng bắn tỉa ngàn mét không run, hôm đó mặc áo mà tay cũng cứng ngắc.

Tôi không hiểu mình bị sao.

Nhưng lần đầu chính thức nhìn cô, tôi đã xác định: người này, nhất định phải cưới về nhà.

Khi mẹ tôi đưa nhà cho Tần Trinh, bà gần như sắp khóc vì áy náy.

“Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi con.”

Bà lặp lại ba lần.

Có lúc tôi thật sợ bà nói toạc hết bí mật của tôi.

Sau đó, bà kéo tai tôi bắt quỳ trước bài vị tổ tiên.

“Nhà họ Phó sao lại sinh ra loại súc sinh như con? Ai dạy con thích là đi cướp vậy hả?”

Tôi vô tội chỉ tay ra cửa, nơi cha tôi đang lén nhìn vào.

Sau này, chúng tôi thật sự trở thành vợ chồng, còn có một đứa con.

Tôi nghĩ Hạ Khải Minh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt cô nữa, nhưng hôm đó, cô tham dự hội nghị khoa học, Hạ Khải Minh lại đứng đó phát tờ rơi tìm vốn.

Cô chỉ liếc qua một cái, tim tôi đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi lái xe đưa cô đi thật nhanh.

Con người mà, đúng là không thể làm chuyện áy náy.

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương