Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mấy gần đây, Tống Thành bận. Anh đích thân dẫn đội, dồn hết tâm sức cho dự án nửa năm.
trước khi đấu thầu, anh lại bảo tôi lấy tài liệu từ nhà mang đến tận phòng họp.
Lúc tôi ngoài, vừa khéo gặp Trần Tuấn Vũ bưng cà phê.
“Chị dâu? Đến đưa tài liệu cho anh Thành à?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, lướt qua anh ta.
Tối , Tống Thành hiếm khi mặt nặng mày nhẹ. Anh ít khi mang cảm xúc công việc nhà, nhưng nay trông thật sự khó chịu.
“Sao thế? Tiến triển không thuận lợi à?”
Anh múc cho tôi bát canh: “Không, là hy vọng tập tài liệu em mang nay sẽ không giờ phải dùng.”
“Vậy em phải chạy một chuyến vô ích à?”
“Đó là tài liệu giả, làm để cho người khác xem.”
Rõ ràng “người khác” ở đây chính là người anh em tốt Trần Tuấn Vũ.
Tống Thành nhạt: “Trần Tuấn Vũ đang tiếp xúc với công ty đối thủ. Anh buộc phải đề phòng, dự án này mà đổ bể, anh mất trắng.”
Tôi vỗ vai anh:
“Mất cũng không sao, chị có chút riêng.”
“Anh là loại đàn ông ăn bám chắc?”
Tôi gật đầu: “Vậy thôi, chị chị tự tiêu.”
anh : “Không sao, anh đều để cho em tiêu.”
…
, anh khỏi nhà từ sáng sớm. Đấu thầu bắt đầu lúc 10 giờ.Không hiểu sao dù ở nhà tôi cũng thấy hơi căng thẳng.
10 giờ 15, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
“Tô Tiểu Vũ, chẳng lâu nữa chồng cô sẽ mất trắng thôi.”
Là Nhậm Vi Vi dai đỉa.
Tôi lập tức bật ghi âm. Người chưa xong việc đã vội khoe khoang thì không nhiều, bắt được một đứa thì cứ bắt.
“Cần tôi livestream cho cô xem không? Xem Tống Thành phá sản thế nào. Trước đây các người sỉ nhục tôi thế, này tôi sẽ bắt cô trả giá gấp trăm nghìn lần! Lần này, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc tôi.”
Tôi chẳng nói gì, hỏi: “Cô với Trần Tuấn Vũ học được cái gì thế? Video ngắn biến hình à? Có cần tôi lồng tiếng cho không? không cần não thì hiến cho người cần đi.”
Nói xong tôi cúp máy. Ở bên Tống Thành lâu, khả năng chọc tức người khác tôi tăng vọt.
…
Đến 1 giờ chiều, Tống Thành gọi cho tôi: “Vợ à, riêng em cứ tiêu đi nhé. Bên anh mọi việc suôn sẻ, chồng sẽ tiếp tục kiếm cho em tiêu!”
12.
Tôi gửi đoạn ghi âm cho Tống Thành, anh nhận nhưng không nói gì, mãi đến muộn nhà.
“Vợ à, cả xấp tài liệu đều bị đổi thành giấy trắng rồi.”
Tôi không an ủi thế nào, đành lặng lẽ rót cho anh một cốc nước ấm.
Anh mỉa: “Không ngờ phải dùng tới tài liệu đó.”
Tôi hỏi: “Anh định làm thế nào bây giờ?”
Tống Thành uống một ngụm nước: “Công tư phân minh thôi, anh báo cảnh sát rồi.”
Nói xong, anh bĩu môi: “Trần Tuấn Vũ cũng khá thông minh, không tự đi lấy mà để Nhậm Vi Vi đổi tài liệu.”
“Camera quay rõ, giá trị tài liệu thì hắn tự hiểu. Không bắt hắn ả kia đền đến mức không còn cái quần mà mặc thì anh không mang họ Tống!”
Tống Thành nói, Nhậm Vi Vi đã bị công an đưa đi điều tra, chắc chẳng lâu nữa Trần Tuấn Vũ cũng theo chân.
“Hắn ăn hoa hồng không phải một hai lần, trước đây anh không muốn so đo chuyện nhỏ, giờ thì tính sổ một thể.”
Anh mỉa: “Đúng là anh em thì tính toán rạch ròi.”
Ăn cơm xong, Trần Tuấn Vũ gọi điện cho Tống Thành.
“Cậu đã đề phòng tôi với cái tài liệu đó từ lâu đúng không?”
“ cậu không muốn hại tôi, thì tài liệu đó cả đời sẽ không dùng đến.”
“Trần Tuấn Vũ, cậu ăn Tài Sinh, tưởng tôi không sao?”
Giọng hắn run run: “Cậu đã từ lâu, nhưng cứ nhìn tôi đi con đường sai.”
“Thành , trước đây cậu đâu có đối xử với tôi vậy. Từ khi cậu cưới vợ, cậu đã thay đổi, không coi tôi là anh em nữa.”
“ kiếp, cậu coi tôi là anh em à? Tôi cho cậu nhiêu cơ hội, cậu lại gài bẫy tôi?”
“Đồ ăn cháo đá bát còn có tình người hơn cậu! Bớt than trời trách đất đi, đánh người không phạm pháp, tôi đã đập răng cậu thành hai cánh cửa rồi!”
Cúp máy, Tống Thành ngồi im trên sofa lâu rồi nói: “Hắn nói không sai, anh muốn chờ hắn tự diệt mình. Chuyện công ty, hắn quá nhiều, nên hắn đến công ty nào anh cũng không yên tâm. Anh với hắn sớm muộn cũng đến nước này.”
Bạn bè nhiều năm, cũng lộ d.a.o găm.
Tôi an ủi: “Anh tự trách quá.”
Tống Thành lắc đầu: “Tự trách gì? là cảm thán, là anh cao hơn một bước! Đòi đấu với ông đây hả?”
Tốt, logic tự khớp!
…
Bên Nhậm Vi Vi khai nhanh, pháp vụ công ty đã khởi kiện, chắc cả đời còn lại cô ta sẽ sống trong cảnh trả nợ. phần Trần Tuấn Vũ, còn dính tới cạnh tranh thương mại không lành mạnh, tội nhận hối lộ người không phải công chức; công an đã tới nhà bắt.
Tống Thành tới công ty xử lý việc, tôi rảnh rỗi thì đi siêu thị. Vừa khỏi siêu thị vài bước, lưng vang lên tiếng bước chân. Chưa kịp quay lại, tôi thấy gáy đau nhói.
Khóe tôi liếc thấy gương mặt hung tợn Trần Tuấn Vũ.
Tỉnh lại, trước tôi tối om, đầu đau muốn nổ tung. Một lúc quen ánh sáng, thấy hắn đứng trước mặt.
???
Đấu với Tống Thành thất bại, giờ lại bắt cóc tôi làm gì? Anh là người đấy hả!?
Câm nín là ngôn ngữ đẻ tôi.
“Tô Tiểu Vũ, cô không cho tôi sống yên, thì cô cũng hòng yên.” Hắn xách một cái xô, mùi hăng hắc, bên trong toàn xăng.
Trước đó tôi đã kịp gửi tin cầu cứu cho Tống Thành, giờ có thể kéo dài thời gian mong anh đến kịp.
Chết tiệt, tôi không muốn thành than cháy.
Tôi lại nghĩ linh tinh tới món ăn “hắc ám” nọ, có lẽ oán khí quả cà tím đang nguyền rủa tôi.
“Tống Thành đuổi anh khỏi công ty, sao anh lại trách tôi?” Hắn điên dại: “ không vì cô, Thành sẽ không đối xử với tôi thế! Nhậm Vi Vi là đồ vô dụng, tôi chuẩn bị tâm lý cho cô ta lâu, chẳng làm được trò trống gì!
“Thành cưới vợ làm gì? Hai chúng tôi hợp tác công ty vốn tốt!”
Tôi hít sâu, quả nhiên ngay từ đầu hắn chẳng có ý tốt!
“Chẳng phải anh là người phản bội trước sao? Anh ăn hoa hồng, tham ô công trình, Tống Thành có so đo không? Kết quả thì sao? Anh muốn hại anh ấy mất trắng.”
Hắn quát: “Câm miệng!”
Hắn vung kích động: “Thành có phá sản, tôi có thể anh ấy làm lại từ đầu. Phụ nữ thì có thể làm gì?”
Rồi hắn lạnh: “Nhậm Vi Vi uy h.i.ế.p tôi để công ty Thành , tôi tưởng cô sẽ làm loạn với anh ấy.”
“Không ngờ cô bình tĩnh đến vậy, bảo sao anh ấy bị cô mê hoặc. nay tôi sẽ g.i.ế.c cô, không có cô, này Thành tôi là anh em tốt!”
Thấy hắn định tìm bật lửa, tôi sốt ruột, Tống Thành, anh mà không tới thì tôi thành than mất!
Tôi tiếp tục câu giờ: “Dù sao tôi cũng chạy không thoát, để tôi c.h.ế.t cho rõ ràng. Nhậm Vi Vi từ đầu đã là do anh đưa tới đúng không?”
Hắn hừ lạnh: “ nghĩ câu giờ, chỗ này hẻo lánh không có sóng đâu, nay cô c.h.ế.t chắc.”
“Tôi c.h.ế.t thì anh cũng sống không yên.”
“Lưới trời lồng lộng, anh sớm muộn gì cũng bị bắt lại.”
Hắn thở hồng hộc, trợn : “Thế thì cô cũng mong yên ổn!”
Hắn tiếp tục bày hiện trường gây án, tôi cố sức cũng không tháo được dây.
“Cô chờ chết…”
Cửa lớn rầm một tiếng, ánh sáng chói chang tràn . Chồng tôi cũng tới!
Thấy Trần Tuấn Vũ trái cầm bật lửa, phải xách xô xăng, Tống Thành lập tức giận dữ, chửi một câu tục tĩu, tung cú đá bay hắn nửa mét.
Xăng văng khắp nơi, hắn đau đớn quay đầu: “Anh Thành?”
“ kiếp, gọi tôi là anh!” Tống Thành chưa hả giận, đá thêm mấy cú, rồi vội chạy tới cởi dây cho tôi: “Không sao đâu vợ, lập tức chúng ta đi, sợ.”
Cảnh sát phía lao tới khống chế hắn, hắn đỏ, điên cuồng giãy giụa muốn lấy bật lửa. Tống Thành không để ý, ôm tôi tới bệnh viện.
…
Bác sĩ xem xong kết quả, sắc mặt nghiêm trọng.
Tôi Tống Thành lo lắng, chẳng lẽ tôi có di chứng?
thật có, tôi sẽ đánh gãy chân anh, tất cả tại anh!
“Cô mang thai rồi.”
“Á?”
Tôi Tống Thành đồng loạt trợn , nghe bác sĩ giải thích xong thì rời viện với tâm trạng nặng nề.
Tôi? Mang thai!?
Liếc sang Tống Thành, thấy anh bình tĩnh quá, không đúng lắm… Nhìn kỹ thấy anh đi… lộn chân.
tới nhà, anh bừng tỉnh, đột ngột ôm chặt tôi.
Đầu anh tựa vai tôi, hơi run: “Vợ… xin lỗi.”
“Em mang thai mà anh còn để em chịu tội lớn vậy, sớm vừa nãy anh đã đá thêm vài cú.”
“ mai anh sẽ để pháp vụ công ty kiện Trần Tuấn Vũ, đời này hắn hòng tù.”
Tôi đặt lên anh, sợ hãi cả bỗng lắng xuống. Thực , từ trước tới giờ, Tống Thành là người cảm tính hơn.
…
Tống Thành nói là làm, tống cả Trần Tuấn Vũ Nhậm Vi Vi tù, khác là hắn ở lâu hơn.
Lúc tuyên án, bụng tôi đã lộ rõ.
Hắn muốn gặp Tống Thành, nhưng anh từ chối. Từ đó tôi không còn nghe gì hắn nữa.
Mang thai, Tống Thành còn cẩn thận hơn tôi, mỗi nghiên cứu kiến thức thai kỳ, hận không thể tự mang thay tôi.
Tới sinh, anh chạy theo tôi đến tận cửa phòng sinh, chồng đẻ tôi còn không theo kịp.
Trước khi , tôi còn nghe y tá bất lực: “Người nhà sản phụ xin giữ bình tĩnh.”
Mở , tôi thấy anh ngồi thụp bên giường, đỏ hoe.
“Vợ, em muốn ăn gì không?”
Tôi yếu ớt lắc đầu, hỏi: “Con đâu? Trai hay gái?”
Anh khựng lại, rồi bật dậy: “Anh quên nhìn con rồi!”
Ngoài cửa, chồng tôi nghiêng ngả: “Tôi chờ cả tiếng để xem lúc nào thằng bố nhớ .”
tôi bế em bé : “Xem này, mày giống mày ở lông mày, còn mũi giống Tiểu Thành.”
Anh nhìn trước tôi, cau mày hồi lâu, rồi không nhịn được: “Sao lại giống hệt Tống Tiểu Bảo thế này?”
Tôi chịu hết nổi, quát: “Anh im ngay!”
trời có linh, xin cho tôi hai liều thuốc câm, đều nhét cho Tống Thành, một liều tôi sợ không đủ tác dụng!
(Hết)