Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi.
Là từ phòng nhân sự.
“Tô Vãn, Chu tổng bảo cô mai đến công ty một chuyến.”
“Chuyện gì vậy?”
“Có việc quan trọng cần bàn.”
“Được.”
Tôi cúp máy.
Mở điện thoại, gửi tin cho Vương tổng:
“Vương tổng, chiều mai có tiện không? Tôi muốn mời ăn một bữa cơm.”
phút sau, ông ấy trả lời:
“Được, cô chọn chỗ.”
Tôi mỉm cười.
Mọi thứ đang đi đúng kế hoạch.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty.
Phòng họp đã đầy người.
Chu Mẫn, Trần Hạo, giám đốc nhân sự, giám đốc tài chính, và cả ông chủ công ty – Tổng giám đốc Trần.
Ông ấy là chú của Trần Hạo, cũng là người sáng lập công ty.
“Tô Vãn, ngồi đi.” – Trần tổng mở lời.
Tôi ngồi .
“Hôm nay gọi cô đến là để bàn chuyện Đỉnh Thịnh.”
“Vâng.”
“Vương tổng nói, hợp đồng chỉ ký cô.” – ông nhìn tôi – “Chuyện đó là thật sao?”
“Là thật.”
“Cô và ông ấy có quan hệ gì?”
“Bạn học đại học.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Không còn gì khác.”
Ông ấy trầm ngâm một lúc.
“Tô Vãn, tôi nói thẳng nhé. Đơn hàng của Đỉnh Thịnh rất quan trọng công ty. Cô có thể giúp một tay không?”
Tôi nhìn ông ấy.
“Trần tổng, tôi không còn là nhân viên công ty nữa rồi.”
“Sao cơ?”
“Chu tổng đã đình chỉ công tác của tôi.” – tôi cười – “Chuyện đó, không biết sao?”
Ông ấy quay sang nhìn Chu Mẫn.
Sắc mặt Chu Mẫn vô cùng khó coi:
“Trần tổng, Tô Vãn cô ấy…”
“Chu Mẫn, cô tự ý đình chỉ công việc của Tô Vãn?”
“Tôi…”
“Cô biết đơn hàng của Đỉnh Thịnh quan trọng thế nào không?”
“Trần tổng, là do Tô Vãn cô ta…”
“Tô Vãn làm sao?” – ông ngắt lời – “Thành tích năm năm nay của Tô Vãn, lòng cô không rõ sao?”
Sắc mặt Chu Mẫn xanh mét.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mặt, không nói gì.
“Tô Vãn.” – Trần tổng quay sang tôi – “Tôi thay mặt công ty xin cô. Chuyện team building là của Chu Mẫn.”
“Trần tổng, không cần xin đâu ạ.”
“Cô ở lại công ty nhé. Tôi sẽ thăng chức cho cô làm Phó Giám đốc kinh , tăng lương 50%.”
Tôi khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn , Trần tổng.”
“Vậy thì…”
“ tôi đã nhận lời mời làm việc ở công ty khác rồi.”
Căn phòng họp bỗng chốc trở nên yên lặng.
“Công ty nào?” – Trần tổng hỏi.
“Tập đoàn Thịnh Thế.”
Sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.
“Thịnh Thế? Đó là đối thủ cạnh tranh của Đỉnh Thịnh.”
“Đúng vậy.”
“Cô định mang khách hàng đi theo?”
Tôi nhìn ông ấy.
“Cô Tô, khách hàng là do cô phát triển.”
“ là phát triển thời gian tôi còn ở công ty.”
“Trên hợp đồng ghi tên tôi, không tên công ty.”
Ông ấy im lặng.
“Tô Vãn, làm thế… không hay lắm đâu?”
“Giám đốc Trần, tôi có thể hỏi một câu không?”
“Cô hỏi đi.”
“Năm năm qua, thành tích của tôi năm nào cũng đứng đầu. Vậy công ty đã cho tôi được gì?”
Ông ấy không đáp.
“Chu Mẫn cướp công của tôi, công ty không quản. Trương Lâm chèn ép tôi, công ty cũng không quan tâm. Team building 28 người đi Maldives, chỉ mình tôi ở lại trực, công ty xem chuyện đương nhiên.”
Tôi đứng dậy.
“Giám đốc Trần, tôi đã vì công ty làm hết sức.”
“Tô Vãn!” – Chu Mẫn bật dậy – “Cô đừng đáng!”
“ đáng?” – tôi nhìn cô ta – “Chu tổng, tôi đáng chỗ nào?”
“Cô cố tình mang khách đi, đây là phản bội!”
“Phản bội?” – tôi cười – “Chu tổng, khi cô loại tôi khỏi danh sách team building, cô đã nghĩ đó gọi là gì chưa?”
Sắc mặt cô ta tái mét, không nói được gì.
“Năm năm rồi.” – tôi nhìn tất cả những người phòng – “Tôi đã làm việc ở đây năm năm.”
“Sự cống hiến, thành tích, nỗ lực của tôi, có ai thấy?”
Không ai lên tiếng.
“Tôi không muốn trả thù ai.” – tôi xách túi – “Tôi chỉ đang đòi lại thứ tôi đáng có.”
Tôi ra cửa.
“Tô Vãn!” – Trần Hạo gọi tôi.
Tôi dừng lại, ngoái đầu nhìn anh ta.
“Em thật sự muốn vậy sao?”
Tôi nhìn anh, khẽ cười.
“Trần Hạo, từ hôm nay, tôi không còn là vợ anh nữa.”
“Tôi là Tô Vãn.”
“Chỉ là Tô Vãn.”
Tôi đẩy cửa đi ra.
Phía sau, phòng họp im lặng tờ.
10.
Hai giờ chiều, tôi đến hàng đã hẹn Vương tổng đúng giờ.
Ông đã đến từ trước.
“Tô Vãn, đúng giờ thật đấy.”
“Làm đợi lâu rồi.”
Tôi ngồi .
“Chuyện ở Tập đoàn Thịnh Thế, đã chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy đơn hàng Đỉnh Thịnh…”
“Thưa Vương tổng, tôi muốn nhờ một việc.”
Ông nhướn mày: “Việc gì?”
“Hợp đồng của Đỉnh Thịnh, ký vào tuần sau.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ vào làm ở Thịnh Thế tuần sau.” – tôi cười – “Ký hợp đồng dưới danh nghĩa Thịnh Thế thì tiện hơn.”
Ông nhìn tôi, mỉm cười.
“Tô Vãn, cô giỏi thật đấy.”
“Vương tổng khen rồi.”
“Không khen, là thật lòng.” – ông nâng chén trà – “ năm trước cô đến gặp tôi, tôi đã nhìn ra cô là người có năng lực.”
“Cảm ơn Vương tổng.”
“Được, tuần sau ký hợp đồng.” – ông ngừng lại – “ tôi có một điều kiện.”
“ nói.”
“ sau, công việc do chính cô phụ trách.”
“Không vấn đề gì.”
“Vậy thì quyết định thế nhé.”
Chúng tôi cụng .
“À đúng rồi,” – ông đặt – “Công ty của cô nói gì không?”
“Không nói gì cả.”
“Cứ thế để cô đi?”
“Họ không còn lựa chọn nào khác.”
Ông bật cười:
“Tô Vãn, cô còn lợi hại hơn tôi tưởng.”
“Vương tổng lời rồi.”
Ăn xong, tôi .
điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Của Trần Hạo, mẹ chồng, chồng, Chu Mẫn.
Còn có tin WeChat:
Trần Hạo: “Tô Vãn, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng bốc đồng.”
Mẹ chồng: “Tô Vãn, cô điên rồi sao?”
chồng: “Tô Vãn, làm vậy là muốn phá hủy cả cái này sao?”
Chu Mẫn: “Tô Vãn, cứ đợi đấy, tôi sẽ khiến cô hối hận!”
Tôi xem tin một, không trả lời.
Sau đó, tôi chuyển tất cả họ sang chế độ “im lặng”.
cửa sổ, mặt trời đang lặn.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn đường chân trời của thành .
Năm năm.
Tôi đã sống ở thành này được năm năm.
Từ một cô gái ra trường, thành trưởng nhóm kinh .
Từ đi thuê trọ một mình, đến kết hôn vào họ Trần.
Tôi nghĩ mình đã tìm được chốn .
tôi sai rồi.
Thế giới này, không ai là chốn của ai cả.
Chốn duy nhất, chỉ có thể là chính mình.
Điện thoại reo.
Là Lâm Vi.
“Cô Tô, thứ Hai tới đến công ty nhé, văn phòng đã sẵn sàng rồi.”
“Vâng, cảm ơn chị Lâm.”
“Không có gì.” – cô ấy dừng một chút – “À, Tổng giám đốc của Thịnh Thế bảo tôi rằng, chào mừng cô gia nhập.”
“Thay tôi cảm ơn Tổng giám đốc.”
Tôi cúp máy.
Hít sâu một hơi.
Khởi đầu .
ngày sau, tôi nhận được giấy hôn.
Trần Hạo gửi đến.
“Tô Vãn, nếu em đã quyết, anh đồng ý hôn.”
Tôi nhìn dòng chữ ấy, chẳng có cảm xúc gì.
Tôi ký tên, scan lại gửi cho anh ta.
“Nhận được rồi. Ngày mai đi cục dân chính?”
“Được.”
Hôm sau, chúng tôi gặp nhau trước cục dân chính.
Sắc mặt Trần Hạo rất khó coi.
“Tô Vãn, em chắc chắn rồi chứ?”
“Chắc chắn.”
“Chúng ta… không thể quay lại sao?”
Tôi nhìn anh ta.
“Trần Hạo, chúng ta chưa có ‘ khứ’.”
Anh ta sững người.
“Anh cưới em, vì em là một cô gái tốt. Em lấy anh, vì anh là một người đàn ông tốt.”
“ đó không tình yêu.” – tôi mỉm cười – “Chỉ là phù hợp.”
“Giờ thì không còn phù hợp nữa.”
Anh ta im lặng rất lâu.
“Tô Vãn, xin .”
“Không cần xin .” – tôi đẩy cửa – “Đi thôi, ký giấy.”
Hai mươi phút sau, chúng tôi ra khỏi cục dân chính.
Mỗi người cầm một cuốn sổ xanh trên tay.
“Tô Vãn.” – Trần Hạo gọi tôi.
Tôi quay đầu lại.
“ sau em định sao?”
“Làm việc, sống đời mình.” – tôi mỉm cười – “ trước giờ vẫn vậy.”
“Anh…” – anh ta ngập ngừng – “Anh chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn. Anh cũng vậy.”
Tôi quay người đi.
Lần này, thực sự là vĩnh biệt.
11.
Ngày đầu tiên vào làm ở Thịnh Thế, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt.
Văn phòng rộng rãi sáng sủa, đồng nghiệp nhiệt tình thân thiện, và – quan trọng nhất – là sự tôn trọng.
“Giám đốc Tô, đây là văn phòng của chị.” – Trợ lý Tiểu Lâm dẫn tôi vào một phòng làm việc riêng.
cửa sổ là đường chân trời toàn thành .
“Cảm ơn.”
“Giám đốc Tô, Vương tổng nói giờ chiều sẽ họp chị, thảo luận dự án của Đỉnh Thịnh.”
“Được.”
Tôi ngồi , nhìn quanh một lượt.
Bàn làm việc tinh, ghế ngồi thoải mái, còn có một chậu cây xanh.
Tôi khẽ cười.
Đây chính là khởi đầu .
giờ chiều, tôi đúng giờ đến phòng họp.
Vương tổng đã có mặt.
“Giám đốc Tô, mời ngồi.”
Tôi ngồi .
“Hợp đồng của Đỉnh Thịnh, hôm nay ký được không?”
“Được.”
“Vậy thì ký thôi.” – ông đẩy hợp đồng tới – “Cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký nhé.”
Tôi đọc kỹ.
Đơn hàng 12 triệu, kỳ hạn một năm, quyền đại lý độc quyền.
Không có vấn đề gì.
Tôi ký tên.
“Giám đốc Tô, chào mừng cô gia nhập Thịnh Thế.” – Vương tổng mỉm cười bắt tay tôi.
“Cảm ơn Vương tổng.”
“Từ giờ, toàn bộ dự án của Đỉnh Thịnh giao cho cô toàn quyền phụ trách. Cần gì cứ nói tôi.”
“Vâng.”
Ra khỏi phòng họp, tôi thấy có tin .
Là cô lễ tân ở công ty gửi đến:
“Chị Tô, chị thật sự nghỉ việc rồi à?”
“Ừ.”
“Chị Tô, công ty giờ loạn lắm. Hợp đồng Đỉnh Thịnh mất rồi, Chu tổng bị giáng chức, Trần tổng tức đến nhập viện.”
Tôi nhìn không trả lời.
Lại thêm một tin nữa:
“Chị Tô, chị giỏi thật đấy.”
Tôi khẽ cười, gõ: “Cảm ơn. Em cũng cố gắng nhé.”
Đặt điện thoại , tôi đến trước cửa sổ.
Ánh chiều tà nhuộm vàng cả thành .
Tôi đã làm được.
Một tuần sau, tôi nhận được tin từ Trương Lâm.
“Tô Vãn, chị cũng ghê gớm đấy. Dẫn cả khách đi, đá luôn cả chồng.”
Tôi không trả lời.
Tin thứ hai:
“Chị biết không, Chu Mẫn bị giáng chức thành trưởng nhóm kinh rồi, đúng cái chức của chị đó.”
Tôi vẫn không trả lời.
Tin thứ :
“Tô Vãn, em thật sự rất phục chị.”
Tôi nhìn mấy giây, rồi xóa liên lạc.
Một tháng sau, báo cáo thu của Thịnh Thế được công bố.
số khu vực Hoa Đông tăng 35%, đó riêng Đỉnh Thịnh đóng góp 12 triệu.
Vương tổng đích thân gửi email khen ngợi tôi:
“Giám đốc Tô gia nhập một tháng, thành tích xuất sắc. Tất cả nhân viên khu vực Hoa Đông học tập cô Tô.”
Tôi nhìn bức thư ấy, mỉm cười.
Năm năm cống hiến, cuối cùng cũng được đền đáp vào khoảnh khắc này.
Không vì tôi là vợ của ai,
là vì tôi là Tô Vãn.
Chiều tối, tôi nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh.
Là Trần Hạo gửi đến.
Bên là món đồ tôi để lại ở anh ta.
Còn có một mảnh giấy:
“Tô Vãn, đây là đồ của em. Xin .”
Tôi nhìn tờ giấy, vò nát, ném vào thùng rác.
Sau đó cầm điện thoại, đặt một vé máy bay.
Điểm đến: Maldives.
Một chuyến du lịch một mình.
________________________________________
12.
Một năm sau.
Tôi đứng trước cửa sổ văn phòng , nhìn ra thành kia.
Thịnh Thế Group – Phó Tổng Giám đốc kinh khu vực Hoa Đông.
Mức lương: 800 ngàn tệ/năm, chưa tính thưởng.
Đây là thành quả sau một năm ở Thịnh Thế.
Điện thoại reo.
Là Vương tổng.
“Giám đốc Tô, buổi họp chiều chuẩn bị ổn chứ?”
“Ổn rồi ạ.”
“Vậy chiều gặp lại.”
Tôi cúp máy.
Trên bàn là tờ lịch: Ngày 20 tháng 12 năm 2026.
Vừa tròn một năm.
Cũng chính ngày này năm ngoái, bọn họ bay đi Maldives team building.
Còn tôi ở lại trực một mình.
Một năm sau, tôi là Phó Tổng Giám đốc, quản lý một đội 50 người.
Còn họ thì…
Điện thoại rung.
Lễ tân ở công ty lại :
“Chị Tô, chị biết không? Công ty của chị sắp tiêu rồi.”
“Sao vậy?”
“Sau khi mất Đỉnh Thịnh, lại mất thêm mấy khách hàng lớn nữa. Tháng trước sa thải một nửa nhân viên rồi.”
“Chu Mẫn thì sao?”
“Nghỉ lâu rồi. Nghe đâu đang làm ở một công ty nhỏ, làm sales.”
Tôi nhìn không trả lời.
Lại thêm một tin nữa:
“À đúng rồi, Trần Hạo cũng nghỉ việc luôn rồi.”
“Ừ.”
“Chị Tô, giờ chị sống tốt chứ?”
Tôi nghĩ một chút, trả lời:
“Rất tốt.”
“Vậy thì tốt . Chị Tô, chị là người giỏi nhất em gặp.”
Tôi mỉm cười.
“Cảm ơn. Em cũng cố gắng nhé.”
Tôi đặt điện thoại , đến bên cửa sổ.
Nắng chiều nhẹ nhàng chiếu vào, ấm áp vô cùng.
Tôi chợt đến ngày cuối cùng ở công ty , một năm trước.
Chu Mẫn nói:
“Rời khỏi công ty này, cô chẳng là gì cả.”
Tôi đã nói:
“Chu tổng, chị nói đúng. Tôi nên đi – đi cùng khách hàng của tôi.”
Giờ nghĩ lại…
Thật là châm biếm.
Rời khỏi công ty đó, tôi là tất cả.
Ở lại công ty đó, tôi chẳng là gì.
Buổi trưa khi ăn cơm, trợ lý Tiểu Lâm đưa cho tôi một tập tài liệu.
“Giám đốc Tô, đây là kế hoạch kinh quý tới, chị xem qua nhé.”
“Ừ.”
Tôi nhận lấy, lật xem trang.
“Tiểu Lâm, chiều giúp tôi đặt vé máy bay đi Tam Á.”
“Dạ, chị đi lúc nào ạ?”
“Kỳ nghỉ Tết Dương.”
“Vâng. Chị đi một mình ạ?”
Tôi nghĩ một lát:
“Một mình.”
Cô ấy gật đầu, rồi đi ra .
Tôi dựa vào lưng ghế, nhìn ra cửa sổ.
Tam Á.
Một năm trước, Trần Hạo nói sẽ bù đắp cho tôi bằng một chuyến đi Tam Á.
Giờ đây, tôi tự đi.
Không để được bù đắp.
là để tự thưởng cho bản thân, vì một năm đã nỗ lực không ngừng.
Sau cuộc họp chiều, tôi nhận được một tin WeChat.
Là Trần Hạo.
“Vãn Vãn, mình có thể gặp nhau một lần được không?”
Tôi nhìn dòng chữ ấy.
Vãn Vãn.
Anh ta đã rất lâu không gọi tôi thế.
Tôi không trả lời.
Đặt điện thoại vào túi, tôi đứng dậy.
“Tiểu Lâm, tôi trước nhé.”
“Dạ, giám đốc Tô. Hẹn gặp chị ngày mai.”
Tôi rời khỏi công ty, gọi một chiếc xe.
Trên đường đi, tôi nhìn cảnh vật bên trôi vụt qua.
Tôi lại đến ngày mình rời khỏi công ty , một năm trước.
Tôi đã nói:
“Tôi không dựa vào ai cả. Tôi dựa vào chính mình.”
Một năm sau, tôi đã chứng minh được điều đó.
Xe dừng trước khu chung cư nơi tôi sống.
Căn hộ này là tôi tự mua, trả hết một lần.
90 mét vuông, nhỏ thôi, có một chiếc cửa sổ lớn nhìn ra thành .
Tôi vào , thay đồ, rót cho mình một rượu vang.
Ngồi bên bậu cửa, nhìn ngắm ánh đèn thành dần sáng lên ngọn.
những vì sao.
Tôi lại chính mình một năm trước.
Bị cô lập, bị phớt lờ, bị ức hiếp.
lại bản thân phòng họp, bị nói thẳng:
“Đợt team building này cô đừng đi.”
lại khi ở chồng, bị nói:
“Cô chỉ là đứa làm việc vặt thôi.”
lại khoảnh khắc mình ở lại trực, một mình,
khi đồng nghiệp khoe ảnh Maldives rực rỡ.
Tôi khẽ cười.
Tất cả đã là khứ.
Giờ đây, Tô Vãn đã khác rồi.
Điện thoại reo.
Là một số lạ.
Tôi nhìn thoáng qua, không bắt máy.
giây sau, một tin đến:
“Vãn Vãn, là anh đây. Cho anh một cơ hội được không? — Trần Hạo”
Tôi nhìn dòng tin ấy.
Rồi đặt điện thoại sang một bên.
Nâng rượu vang, đứng dậy, tới bên cửa sổ.
kia, đêm thật đẹp.
Tôi chưa bao giờ dựa vào ai.
Tôi chỉ dựa vào chính mình.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭
📌 Tài khoản donate nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn donate 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 Donate 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ
🔸 Donate 50k – mình ra nhanh chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không donate – cũng không sao, đọc chùa đừng im lặng chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ donate 😎