Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
…
Trong hơn một tháng chung sống sau , tôi phát hiện Giản Hy đúng là một đứa trẻ vừa hiền lành, vừa biết điều lại vừa biết thông cảm, lại biết giúp tôi giải quyết rắc rối. Quan trọng nhất là đôi mắt của cậu biết nói, hễ đôi mắt xinh đẹp long lanh pha lê ấy cứ nhìn tôi chằm chằm là tôi chẳng muốn truy cứu bất kỳ vấn đề gì nữa.
Ví dụ hôm qua, tôi vội vàng ra ngoài, lại lần nữa đi nhờ xe anh hàng xóm, ngờ chiều tối ngày hôm sau, tiếng oán của anh hàng xóm vang vọng khắp cả khu dân cư, giọng anh ấy khàn đặc vì khóc: “?! đã đ.â.m thủng lốp xe của tôi?! Có biết nó đắt thế nào không?! C.h.ế.t tiệt! Tại lại đ.â.m thủng lốp xe của tôi thế hả?!”
Tôi sững sờ trong vài , không hiểu lại nhìn về phía Giản Hy: “Chuyện … Giản Hy…”
Giản Hy đặt trứng luộc đã được bóc vỏ vào bát tôi rồi ngước mắt nhìn tôi vẻ ngây thơ.
Tôi nín thở, nhớ những lần tim đập thình thịch vì Giản Hy trong mấy ngày qua, tôi không khỏi thấy nóng . Hu hu bố mẹ ơi, con gái bất hiếu, bây giờ, con thật sự muốn kết duyên con trai của bố mẹ rồi.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, tôi liếc nhìn anh hàng xóm khóc lóc t.h.ả.m thiết ngoài cửa sổ rồi lại quay sang nhìn Giản Hy trầm tĩnh, quyết đưa ra kết luận… tôi đúng là điên rồi. có thể nghi ngờ rằng Giản Hy là người làm chuyện được chứ? Thủ phạm là không thể là Giản Hy! Cậu ấy sẽ không làm chuyện !
TÔI! TIN! CẬU!
Tôi gắp trứng, chợt nhớ ra bố mẹ vẫn ở đây. nhiên, vừa ngẩng là tôi đã đối họ.
Mẹ nuôi rất vui vẻ: “Hai đứa đã hòa thuận thế rồi bàn chuyện kết thôi. Vừa hay tuần sau, bố mẹ sẽ công bố chuyện Giản Hy trở về, sẵn tiện công bố luôn ước của hai đứa.”
Mẹ vừa dứt lời, trứng trên đũa của tôi rơi mạnh bàn.
Khoan, khoan, khoan, ước gì cơ, tôi không biết?
Trong kinh ngạc, tôi nhìn Giản Hy. Cậu ấy vẫn tiếp tục ăn cháo vẻ từ tốn, không chút ngạc nhiên, rõ ràng là đã biết chuyện rồi.
Tôi nuốt nước bọt: “Bố, mẹ, ước gì ạ?”
Cha nuôi thấy rất khó hiểu: “Hả? , chẳng phải lúc , con đã nói là con biết hết rồi ? Con nói là đồng ý, con quên rồi à?”
Tôi cố nhớ lại rồi đập mạnh vào trán. Tất cả là tại lúc , tôi chỉ nghe được một nửa mà đã vội vàng nhảy ra đồng ý mới có cảnh tượng quỷ quái hôm nay.
Tôi lấy hết lòng can đảm: “Bố mẹ, thật ra về ước , con hoàn toàn…”
“Con ăn no rồi.” Giản Hy đột nhiên đứng dậy, thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một đã quay ngoắt người đi thẳng lầu.
Nhìn bóng lưng cứng đờ biến mất ở khúc quanh cầu thang của cậu ấy, lòng tôi trở trống rỗng. Tôi vô thức đặt đũa , nhấc chân bước theo.
18.
Khi trước cửa phòng Giản Hy, tôi lại do dự, không hiểu làm mà lại đi theo tận đây.
Khi tôi định quay người rời đi sau một hơi thở dài bỗng có tiếng vật nặng rơi đất vọng ra từ trong phòng.
Tôi giật b.ắ.n , đẩy cửa xông vào: “Giản Hy, cậu vậy?”
Phòng Giản Hy không bật đèn, rèm cửa bị kéo kín bên trong tối đen mực, đưa ra không thấy gì. Tôi đi vào trong bóng tối, nhỏ giọng hỏi: “Giản Hy, có phải cậu bị ngã không?”
Hình Giản Hy bị ngã rất đau: “Vâng, tôi thay quần áo đột nhiên mất điện bị ngã một …”
“Vậy cậu ngã có nặng không? Có chảy m.á.u không? Mau đưa tôi xem nào…”
Tôi dựa vào cảm giác mà đi trước cậu, thuận theo khuôn cậu mà mò dưới ý muốn sờ xem chân anh có bị thương không: Kết là tôi lại chạm vào một thứ gì rất xa lạ… Tôi dừng lại trong hai , nắn bóp hình dáng của nó trong sự hoài nghi.
“Ừm…” có tiếng rên rỉ trầm thấp vừa đau vừa sướng của Giản Hy vọng từ trên đỉnh : “ , cô đừng…”
Giản Hy vừa dứt lời, ánh đèn trên được bật sáng, tôi nhìn rõ được là cầm gì rồi hét chói tai.
Á á á, cứu mạng! thứ xấu xí gì thế !!
19.
Tôi bỏ chạy về phòng trong hoảng loạn.
Một lúc lâu sau, cảm giác nóng rực trên mới dần dần nguôi ngoai.
Khi tôi vừa vịn nắm cửa mà đứng dậy, giọng của Giản Hy lại vang ở bên ngoài: “ , mẹ đã chuẩn bị hoa rồi, bảo chúng ta ăn.”
Tim đập mạnh, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng: “Được, biết rồi, cậu trước đi.”
Người bên ngoài im lặng một lát.
Tôi nín thở, cho khi tiếng bước chân của Giản Hy hoàn toàn biến mất ở cầu thang, tôi mới mở khóa cửa một cách dè dặt.
Ngay khoảnh khắc kẽ cửa vừa hiện ra… một bàn lớn có xương khớp rõ ràng đột ngột vươn ra từ một bên và túm chặt lấy cổ tôi. Tôi thậm chí chưa kịp kêu đã bị đẩy vào phòng, sau lưng là cánh cửa, trước là cơ thể nóng bỏng của Giản Hy. Dưới ánh đèn bị cậu che khuất, tôi ngẩng và thấy rõ cảm xúc tối tăm cuộn trào trong đáy mắt cậu.
“Giản Hy, vừa rồi, tôi không cố ý, cậu… ưm.”
Tôi chưa kịp nói hết câu, nụ của Giản Hy đã áp . Lúc chỉ là chạm vào môi, ngay sau , lưỡi cậu nhân cơ hội mà lách vào. Trong khoảnh khắc hai lưỡi chạm nhau, tôi giật , nắm chặt vạt áo cậu.
Thời gian trôi qua từng phút từng , trong mơ màng, tôi chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của cả hai và nhịp tim hỗn loạn cùng một câu của Giản Hy: “Thích em lắm, bé cưng…”
20.
Trùng hợp thay, ngày công bố chuyện Giản Hy về nhà và ước của hai chúng tôi là sinh nhật của anh.
Sau khi tiếp đón khách chúc mừng, tôi kéo Giản Hy vào góc khuất để thổi nến, và tranh thủ cơ hội để ước nguyện.
Giản Hy chọc chọc má tôi: “Em ước gì thế, anh có thể biết không?”
Tôi lườm anh: “Ước nguyện mà nói ra sẽ không linh nghiệm nữa đâu…”
Giản Hy trầm ngâm trong hai : “Em không nói ra anh không biết, vậy mới không linh nghiệm.”
Tôi phát ra một tiếng “hừ’ khẽ: “Được rồi, được rồi.”
Khi chắp lần nữa, tôi nói nhỏ: “Ước nguyện của tôi là mỗi ngày đều có thể ngủ giấc mơ tự tỉnh giấc.”
Sau khi ước xong, tôi nghiêng nhìn Giản Hy: “Thế anh? Giản Hy, ước nguyện của anh là gì?”
Giản Hy nói một cách nghiêm túc: “Trở thành “tự tỉnh giấc” của em.”
“Hả?” Tôi đứng hình trong hai .
Khi nhận ra anh nói gì, tôi la hét chói tai. “Giản Hy, đồ biến thái!!”
(HẾT)