Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi do dự vẫn bắt máy. Dù , ba năm qua, bé ấy vẫn ở cạnh tôi.
Vừa nhấc máy, đã nghe khóc nức nở sắp vỡ:
“ ! Mau về ! Anh em tự hành hạ bản thân ! Tay toàn máu… hu hu…”
Âm thanh đập phá vang dây .
Tôi chợt nhớ đến những ngày tiếp cận Lục Trì. Khi đó, vì cú sốc thể chất và sự rời Thẩm Tĩnh Khê, anh phát điên.
cần tôi đến gần, anh liền điên cuồng ném bất cứ thứ gì trong tầm tay. Tôi vừa tránh vừa canh chừng không để anh tự sát.
sợ hãi đến dần quen, nhưng vết bầm trên chưa từng lành hẳn.
Đã từng khoảnh khắc, tôi thật sự muốn bóp chết anh .
Sau này, phần con tôi chết , còn cái vỏ ngoài, tiếp tục đeo mặt nạ để hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi dần kìm nén cảm xúc, kiên nhẫn anh tập phục hồi, vực công ty. Anh gì tôi làm nấy, mặc anh châm chọc, sỉ nhục.
Tôi thở dài, với Lục Niệm Niệm:
“Niệm Niệm, không gì, nhưng gia đình em thì nên tự giải quyết. Nếu không thì tìm Thẩm.”
“Nhưng… không , em không làm nữa, , về , em xin đó…”
Tôi im lặng đáp:
“Xin lỗi, Niệm Niệm. cuộc sống riêng mình.”
“Á! Anh ơi!”
khóc Lục Niệm Niệm bỗng khựng , chưa kịp thêm thì điện thoại bị ai đó giật mất.
dây vang thở dốc nặng nề, y như quái thú vừa chui địa ngục .
Anh bật cười khùng khục, cười méo mó nghe rợn hết da gà, bắt dỗ ngon ngọt:
“ , về , không? trước anh bỏ hết, mình bắt nhé, không?”
“Em mua bao nhiêu quà giấu giếm như thế, không đưa anh? Còn viết nhầm cả tên, đúng là bất cẩn thật.”
Tôi đơ , trong toàn dấu chấm hỏi: Bao giờ tôi mua quà cho Lục Trì thế?
“Không phải tặng anh.”
“Là anh! Mọi thứ đều là anh! Em là anh!”
Điện thoại trong tay tôi bị phía sau rút mất. Giang Dục Bạch ôm tôi đằng sau, khóe môi cong nhẹ, bình thản nhả chữ vào điện thoại:
“Lục tiên sinh đúng là mơ mộng hơi xa. với tôi là thanh mai trúc mã, hiểu nhau bé. ấy bao lần không thích anh, chắc anh không vấn đề óc mà tai cần kiểm tra .”
Lục Trì nghẹn họng, khàn cả giọng hét ầm :
“ là lớn cùng nhau thôi! Anh ấy đã chăm sóc tôi suốt ba năm thế nào không? Nếu yêu anh, không ở anh? Nếu không yêu tôi, tại kè kè cạnh tôi hơn nghìn ngày?!”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Ba năm qua tôi rất rõ, tôi không thích anh. Lục tiên sinh chẳng qua mất giúp việc siêu tận tâm thôi. Trả lương đủ thì cả khối làm cho anh.”
“ gạt tôi đúng không? Tạ , trả lời ! Là ghen đúng không?”
“ cần , tôi sẽ tin… lừa tôi , xin đấy Tạ …”
“Không bỏ tôi… đừng bỏ tôi!!!”
Tôi im lặng, mà im lặng chính là câu trả lời gắt nhất.
Giọng Lục Trì vỡ nát, khẩn cầu hóa điên loạn:
“Đồ lừa đảo! Tạ !”
Tôi dập máy, cắt ngang gào thét chói tai ở dây .
Tôi xoay ôm eo Giang Dục Bạch, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, khe khẽ hỏi:
“Anh hết à?”
“Ừ, năm trước ý thức anh luôn ở cạnh em. Anh thấy nhiều …”
“Xin lỗi , anh để em chịu khổ lâu như vậy…”
Anh siết chặt tôi, hơi thở run run lộ rõ xúc động. Lông mi dài khẽ lướt qua tai tôi, nhột nhột.