Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5
Tôi bốc đồng mở ngay WeChat, bấm gọi thoại Trần Hành Châu.
Thật ra tôi đã chuẩn bị tinh thần là anh ấy sẽ không máy, vì lúc trên xe, tôi đã bỏ chạy trông vô cùng thê thảm.
ngoài dự đoán là anh ấy đã máy ngay lập tức.
Giọng nói dễ nghe vang lên từ chiếc điện thoại chỉ trị giá ba trăm tệ của tôi:
“Thanh Thanh ? Sao lại đột nhiên gọi anh?”
Khi cuộc gọi thật sự kết nối, tôi thâys mặt của Thời tối sầm lại.
Tôi lập lại thách thức nãy của cô :
“Trần Hành Châu, ngày mai anh có thể mời em ăn cơm trưa không?”
Anh ấy không hề do dự:
“Tất nhiên rồi. Em muốn ăn đâu?”
“Căn tin trường thôi.”
“Được, hẹn gặp em căn tin 2 vào buổi trưa nha.”
Tôi cúp máy, thẳng vào Thời :
“Sao ? Câu trả thế đã đủ cô hài lòng chưa?”
Cô giận đến mức đùng đùng bỏ ra ngoài:
“Ai biết thật hay giả, đừng có tự lừa mình nữa là được!”
Tôi đúng là đã trút được giận thật đấy…
khi loạt tin nhắn WeChat của Trần Hành Châu, tôi … hoảng.
【Lấy anh ra công cụ ?】
【Thôi kệ, em thích thì cứ đi.】
【 ngày mai em nhất định phải đến ăn với anh. Mười giờ, căn tin 2. Không được quên đâu nhé.】
Tôi chui vào chăn, gào thầm trong lòng: Tôi cái quái gì thế ?
Đây chẳng phải là tự mình nhảy vào hố lửa ?
Tôi cuống cuồng lấy điện thoại ra, run run nhắn câu:
【Xin lỗi anh, em bấm nhầm , mai không ăn cùng anh được…】
anh ấy nhắn lại ngay:
【Ý em là: em tình cờ bấm nhầm anh, lại còn tình cờ gọi đúng tên anh, rồi vô tình hẹn anh đến căn tin 2 ăn trưa luôn hả?】
【Lạc Thanh Thanh, em tưởng anh là tên ngốc hả?】
【Mai trưa mười giờ, căn tin 2. Anh đợi em đó.】
【Ai không tới… người đó là cún con.】
Loạt tin nhắn cứ nhảy ra liên tục.
Tôi đọc xong chỉ biết ôm trán, thở dài tiếng thật dài.
Thôi thì… đi .
…
Trưa hôm sau, khi tôi đến căn tin 2 thì Trần Hành Châu đã đứng chờ sẵn cửa.
tôi, anh ấy vẫy chào từ xa.
Những sinh viên đi ngang qua thì thầm:
“Người đứng cửa kia là Trần Hành Châu á?”
“Không thể ? người giàu như , sao lại đến căn tin ăn cơm chứ?”
“Khoan đã, đúng là anh ấy thật kìa!”
Mãi đến lúc đó tôi mới chợt hiểu: Hóa ra Lâm Tiểu Hữu nói là thật:
Trần Hành Châu rất nổi tiếng trong trường.
Tôi rón rén đi đến gần.
Anh ấy nói:
“ lên tầng đi. Hôm qua anh có hỏi bạn bè, nghe nói sườn xào chua ngọt đó là ngon nhất.”
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt xao động.
Tôi nhớ hồi hè, tôi từng nói với anh rằng tôi rất muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Anh từng hỏi tại sao.
Tôi hơi ngại, trả :
“Bởi vì… em chưa từng được ăn món đó.”
Không ngờ, anh vẫn còn nhớ.
…
tôi đi đến quầy lấy thức ăn, Trần Hành Châu đứng xếp hàng trước tôi.
Tôi ngó lên phía trước thì bất ngờ gương mặt quen thuộc.
“Dì Ngưu?!”
Có lẽ nghe tiếng tôi, dì quay lại .
Dù đang đeo khẩu trang, tôi vẫn nhận ra nụ cười ẩn sau lớp vải đó.
“Aiya! Thanh Thanh! Dì tìm được con rồi!”
Trần Hành Châu quay lại hỏi:
“Em quen ?”
Tôi gật xác nhận.
Không ngờ hành động nhỏ đó lại bị dì Ngưu gặp.
Dì Trần Hành Châu, thân thiện hỏi:
“Cháu là bạn của Thanh Thanh ? Đẹp trai ghê đó nha! , dì gắp thêm cháu ít đồ ăn nè!”
nói, dì gắp thêm vài muỗng đồ ăn đầy ụ vào khay của anh ấy.
Chờ đến khi tôi xong phần lấy đồ ăn, thì trên mỗi người đã bưng mâm cơm chất cao như núi, loạng choạng đi tìm chỗ ngồi.
Nhiều sinh viên đi ngang qua đều không nhịn được, rút điện thoại ra chụp hình.
“Woa, người đó ăn dữ ?!”
“Có người thân căn tin ? Mà sao đồ ăn nhiều thế!”
“Ghen tị quá, đống sườn xào chua ngọt kìa, chất như núi luôn!”
Trần Hành Châu im lặng hồi lâu:
“Bạn học Lạc, quan hệ của bạn… mạnh dữ ha.”
Tôi bặm môi:
“Ừm… có chút chút.”
Không ngờ, tôi ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có người nhanh mang đến tôi chai nước uống.
Tôi quay lại… hóa ra là chú Phạm, ông chú hàng xóm sống cạnh tôi.
Chú cười tươi rói:
“Thanh Thanh mình ra trường cái là yêu đương rồi ha!”
Tôi vội xua , lắp bắp giải thích:
“Chú Phạm, không phải đâu… chuyện không như chú nghĩ đâu…”
Chú nháy mắt cười ám muội:
“Thôi được rồi, chú hiểu mà. đứa cứ tự nhiên, chú quay lại quầy tạp hóa đây.”
tôi cùng bóng chú rời đi.
Trần Hành Châu uống ngụm nước rồi nói:
“Bạn học Lạc, xem ra mạng lưới quan hệ của bạn rộng thật đấy.”
Tôi gật thừa nhận.
Dù sao… cả làng tôi đã kéo đến đóng đô tại cái trường đại học rồi.
…
Lúc , Thời từ phía sau đi tới.
“Hừ! Lạc Thanh Thanh, cô giỏi thật đấy, không chỉ quen dì quản lý ký túc xá, đến căn tin là người của cô ?”
“Sao ngày cô lôi mấy người quê ra nhận thân thích thế?!”
Tôi không chịu nổi nữa, đặt đũa xuống.
“ Thời , rốt cuộc cô muốn gì? Sao chỗ mặt cô ?”
Cô bật cười khẩy:
“Cô tưởng căn tin là mình mở chắc? Cô đến đây ăn được, còn người khác thì không ?”
Lúc Trần Hành Châu lên tiếng:
“Bạn học , nếu đã tới đây ăn cơm thì ăn t.ử tế, đừng cản trở người khác ăn.”
Thời trừng mắt không tin:
“Anh! Anh có biết em là ai không…”
Còn chưa nói hết, Trần Hành Châu đã cắt :
“Xin lỗi, tôi không biết. nếu bạn muốn ngồi chỗ , tôi có thể nhường.”
Nói rồi, anh kéo tôi rời đi.