Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Buổi sớm, ánh sáng mờ xám không chút sức sống len qua khe rèm, cắt ngang bóng tối lờ mờ trong phòng ngủ.

Tôi mở mắt, trần nhà dần hiện rõ trong tầm nhìn mơ hồ, trông như một ngôi mộ trĩu nặng phủ lên tôi.

Trần Minh nằm cạnh vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn và nặng nề, như thể mọi phiền não trên đời đều chẳng liên quan gì đến anh ta.

Còn tôi, ngay giây đầu tiên khi tỉnh dậy, đã tim mình như một khối đá vô đè nặng đến nghẹt thở.

Tôi mò lấy điện thoại trên đầu giường, ánh sáng lẽo từ màn khiến mắt tôi đau buốt.

Tôi quen tay mở app ngân hàng, đầu ngón tay run rẩy khi chạm đến nút “kiểm tra số dư”.

Dãy số hiện lên.

213,5 tệ.

Lại nữa rồi. Đầu tháng nào cũng vậy, cảm giác vét sạch đến đáy, cảm giác túng quẫn đến nực cười.

Tôi nhắm mắt lại, úp điện thoại lên ngực. Lưng ngắt như thể muốn hút nốt chút hơi ấm còn sót lại trong xương cốt tôi.

Tôi và Trần Minh đã kết hôn ba năm.

Tôi tên là Lâm Uyển, ba mươi tuổi, trưởng phòng marketing ở một ty nghệ, lương tháng 13.000 tệ.

Còn anh ta, Trần Minh, ba mươi tuổi, kỹ sư IT, lương tháng 18.000 tệ.

đứa cộng lại, thu nhập ròng năm 300.000 tệ.

Trong mắt người ngoài, chúng tôi là cặp chồng thành đạt, dân văn phòng có cuộc sống sung túc giữa phố thị – một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.

Nhưng chỉ có tôi biết, cuộc sống của mình thực chất chỉ là một trò hề.

Tiền của chúng tôi ít đến thảm hại.

Nói đúng hơn là — tiền “của tôi” như không có gì .

Bởi vì bộ tiền lương của Trần Minh, từ cưới nhau đến giờ, đều chui vào túi mẹ chồng – bà Vương Tú Phương.

danh là “để mẹ giữ hộ. Giờ trẻ người non dạ dễ tiêu pha hoang phí, mẹ là kế toán, biết tính toán, sẽ giúp đứa dành dụm, sau này còn mua nhà lớn.”

Lời nói như một khung tranh đẹp đẽ, nhưng trong là bức họa mục rữa.

Ba năm qua, tôi chưa từng nhìn cái gọi là “tài khoản chung” ấy.

Còn tiền lương của tôi thì mặc nhiên được dùng để duy trì mọi hoạt động trong nhà.

Tiền vay mua nhà tháng 5.000 tệ – tôi trả.

Tiền điện , gas, phí dịch vụ, tiền mạng – tôi chi.

Ba bữa ăn , gạo dầu mắm muối – tôi lo.

Thậm chí những lúc Trần Minh nổi hứng mua tổ yến tẩm bổ cho mẹ hay mua áo len cashmere tặng mẹ chồng, cũng đều quẹt từ thẻ của tôi.

Tôi giống như một cái rút tiền được lập trình sẵn, tháng nào cũng chi ra đều đặn, chưa từng có một đồng nạp vào.

“Brừm brừm——”

Điện thoại rung lên, là tin nhắn nhắc thanh toán từ trung tâm thẻ tín dụng.

Hóa đơn tháng này lại là 11.000 tệ.

Tôi hít một hơi sâu, trong không khí như đặc quánh mùi ngột ngạt đến khó thở.

ơi, dậy rồi à?” Trần Minh trở mình, cánh tay vô thức vắt qua người tôi, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Sáng nay muốn ăn gì không? nói quán bánh bao chiên mới mở dưới nhà ăn cũng được lắm.”

Tôi không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Anh ta có vẻ nhận ra sự im lặng của tôi, liền chống tay ngồi dậy, nhìn sang: “ thế? Không khỏe à?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh – gương mặt còn khá bảnh bao, nhưng vì được nuông chiều quen thân nên thoáng vẻ khờ khạo.

“Trần Minh, mình nói chuyện chút đi.”

“Sáng sớm nói gì cơ?” Anh ta ngáp một cái, tiện tay cầm điện thoại lên lướt, “Lát nữa còn phải đi làm.”

“Chỉ vài phút thôi.” Tôi kiên quyết, “Hay là tháng này mình thử lên kế hoạch chút tiền đi? Cứ thế này hoài, tụi mình không có khả năng chống đỡ trước bất trắc đâu.”

Ngón tay anh ta đang lướt TikTok chợt khựng lại, cau mày, giọng đầy khó chịu.

“Lại nữa à, Lâm Uyển? Em có thể đừng lúc nào cũng soi mói chuyện tiền bạc được không?”

“Lương của anh chẳng phải vẫn đang để mẹ anh giữ đấy à? Bộ mẹ anh lại nỡ xài mất tiền của mình ? Em cũng biết tính mẹ anh rồi còn gì, đến mức cắt đôi từng đồng ra mà tiêu. Có mẹ trông rồi, em còn lo cái gì nữa?”

Lại là cái điệp khúc quen thuộc ấy.

Lúc nào cũng là “mẹ anh”, lúc nào cũng là “mẹ có tính rồi”.

Tôi cảm một luồng giận dữ từ dạ dày dâng lên, nóng rực như thiêu đốt cổ họng.

“Vậy mẹ anh tính thế nào? Nhà mình giờ rốt cuộc có bao nhiêu tiền ? Anh có thể nói cho em một con số cụ thể được không? Trần Minh, chúng ta là chồng, em là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, em có quyền biết tình tài chính của gia đình!”

“Em thì có quyền gì mà biết?!” Anh đột ngột ngồi bật dậy, giọng vút, chiếc điện thoại ném mạnh xuống chăn vang lên một tiếng “bốp”.

“Em đúng là nhỏ nhen! Mẹ anh nuôi anh lớn từng này dễ dàng chắc? Anh lương cho mẹ thì ? Đó là hiếu thảo! Em có hiểu thế nào là hiếu thảo không?”

“Em suốt chỉ chăm chăm vào mấy đồng lương của anh, có phải trong chỉ mong mẹ anh sớm tiền cho em để em đem về nhà mẹ đẻ xài cho sướng đúng không?”

Câu cùng như một mũi kim tẩm độ//c, đâ//m thẳng vào tim tôi.

Mẹ tôi là giáo viên về hưu, có lương hưu, có nhà riêng, từ trước đến nay chưa từng lấy của tôi một xu.

Ngược lại, chính là gia đình anh – luôn tìm mọi cách moi móc từ cái tổ nhỏ này của tôi.

Tôi giận đến mức người run bần bật, môi cũng run rẩy theo, nhưng không thốt nổi một lời.

Cãi nhau, ba năm qua, lần nào cũng như thế.

Kết thúc luôn là tôi nhượng bộ, còn anh ta là người thắng cuộc.

Bởi vì tôi luôn nghĩ, gia đình mà, nhường một chút thì yên ấm, vì chút chuyện nhỏ mà làm toáng lên thì không đáng.

Nhưng giờ tôi đã hiểu, sự nhẫn nhịn của tôi, chỉ khiến anh ta được lấn tới, càng lúc càng vô liêm sỉ và ích kỷ.

Tối hôm đó, mẹ chồng – bà Vương Tú Phương lại đúng “giờ giấc” mang một túi rau đến.

Bà luôn xuất hiện vào những lúc thế này, như một nữ hoàng đến kiểm tra lãnh địa của mình.

Bà đặt túi rau vào bếp, trong là món Trần Minh thích: sườn non, tôm sú…

Sau đó, bà cầm tờ hóa đơn mua đồ tôi dán trên tủ lên, đeo kính lão, nheo mắt đọc từng dòng một cách chăm chú.

“Ôi trời, bông cải hữu cơ gì mà đắt thế? Gấp đôi giá ngoài chợ rồi còn gì!”

“Uyển à, mẹ không phải bắt bẻ gì, nhưng làm phải biết tính toán. Con nhìn này, sữa nhập với sữa nội có gì khác nhau? Chẳng phải đều là từ bò vắt ra à?”

“Còn chai rửa chén này nữa, mua to đùng thế này, không biết dùng đến bao giờ. Đồ dùng phải mới mới, chứ để lâu nó cũng hư!”

Bà nói từng câu, giọng thì nhẹ nhàng mà từng chữ như nhát da//o, cứa vào tự trọng của tôi.

Tôi đứng một , cầm quả táo trong tay, ngón tay siết chặt đến mức móng tay như cắm sâu vào ruột quả.

Tôi mua những đó là để chăm sóc cho sức khỏe con trai bà, là muốn gia đình này sống tử tế hơn một chút.

Thế nhưng trong mắt bà, mọi nỗ lực của tôi đều biến thành bằng chứng cho cái tội “tiêu xài hoang phí”.

Lúc ăn tối, tôi chợt nhớ ra ty đang có chương trình mua rửa bát giảm giá theo nhóm, liền dè dặt đề xuất:

“Chồng ơi, hay mình sắm một cái rửa bát đi? Như vậy khỏi phải phân vân ai rửa bát , lại được nhiều thời gian nữa.”

Chưa kịp Trần Minh phản ứng, bà Vương đã “cạch” một tiếng, đặt đũa xuống bàn.

“Mua cái đó làm gì? Tốn , tốn điện! Nhà chỉ có ba người, mấy cái chén, dội một cái là sạch, cần gì lắm chuyện? Giới trẻ bây giờ đúng là lười, việc nhà nhỏ xíu cũng không muốn đụng tay!”

Trần Minh lập tức phụ họa: “Đúng đó, mẹ nói đúng! Tiền trong nhà phải biết . Mua mấy phù phiếm đó chỉ tổ lãng phí.”

Anh nhìn tôi, trong mắt là trách móc, như thể tôi vừa nói ra điều gì tội lỗi ghê gớm lắm.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn mẹ con bọn họ — một người làm mặt dữ, một người thì vuốt ve nhẹ nhàng — phối hợp nhịp nhàng như diễn kịch.

Tôi chợt nhận ra, mình không phải là , không phải nữ chủ nhân trong căn nhà này.

Tôi chỉ là một người giúp việc miễn phí, vừa kiếm được chút tiền còm cõi, vừa phải gánh chi tiêu và việc nhà.

Sau bữa cơm, tôi lặng lẽ thu dọn chén đũa, đi vào bếp.

từ vòi chảy xuống, rửa trôi lớp dầu mỡ trên đĩa… cũng cuốn theo trái tim tôi – vốn đã rách nát tả tơi từ lâu.

Ngoài phòng khách, tiếng hò reo từ những hiệu ứng tặng quà trên video ngắn mà Trần Minh đang xem vang lên đều đều, như giễu cợt vào cõi im lặng của tôi.

Tôi lau khô tay rồi bước ra ngoài, vừa hay nhìn trên màn điện thoại của anh ta, một nữ streamer xinh đẹp đang làm nũng, giọng ngọt đến phát dính:

“Cảm ơn anh Minh đã tặng tên lửa nha! Anh Minh hào phóng quá!”

Một quả tên lửa, giá niêm yết của nền tảng là năm trăm tệ.

Máu trong người tôi lập tức dồn thẳng lên đỉnh đầu.

Tôi bước tới, đứng chắn trước mặt anh ta, che khuất tầm nhìn.

“Trần Minh.” Giọng tôi run lên vì tức giận.

“Hả?” Anh ta không thèm ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ liên hồi trên màn .

“Tiền lương anh cho mẹ anh giữ… anh còn có tiền tiêu vặt nữa à?”

“Có chứ. tháng mẹ anh chuyển cho anh ba nghìn, thì ?” cùng anh ta cũng ngẩng lên, vẻ mặt đầy khó chịu.

“Ba nghìn?” Tôi tức đến bật cười. “Anh dùng ba nghìn tệ tiền tiêu vặt mẹ anh cho để thưởng cho nữ streamer, nhưng lại nói với tôi là trong nhà không có tiền mua một cái rửa bát — có thể giải phóng đôi tay của tôi?”

“Cô suốt chỉ biết nhìn chằm chằm vào tôi!” Anh ta bật dậy, hơn tôi hẳn một cái đầu, nhìn xuống tôi từ trên . “Tôi xài tiền tiêu vặt của tôi, liên quan gì đến cô?”

“Đó là tiền của anh ?” Tôi gằn giọng. “Đó là tài sản chung của chồng! đồng anh thưởng cho nữ streamer, đều có một nửa là của tôi!”

“Đúng là thần kinh!” Anh ta xô mạnh tôi sang một , trên mặt đầy khinh miệt và chán ghét. “Lâm Uyển, tôi chịu đủ rồi! Không thể nói lý được với cô!”

Anh ta sập cửa phòng ngủ cái rầm.

Phòng khách chỉ còn lại một mình tôi, đứng trơ trọi giữa sự bừa bộn và trống rỗng.

Mẹ chồng đã sớm về nhà từ lâu, đầy thỏa mãn.

Tôi nhìn con số chói mắt 213,5 tệ trên màn điện thoại, rồi nghĩ đến quả tên lửa ảo trị giá 500 tệ vừa bay về phía nữ streamer kia.

Tim tôi, vào khoảnh khắc đó, ngắt.

Không.

Không phải là .

Mà là ch//ết rồi.

Nỗi đau lớn nhất của con người, chính là đã ch//ết.

Tôi bỗng nhận ra, mình không thể tiếp tục sống như thế này nữa.

Nhẫn nhịn chưa bao giờ là đức hạnh — đó là sự ngu ngốc.

Một hạt giống phản kích, trên mảnh đất cằn cỗi đã hoang tàn từ lâu trong tôi, lặng lẽ… nảy mầm.

02

đè gục con lạc đà, chưa bao giờ là cọng rơm cùng, mà là từng cọng rơm một.

Và chuyện xảy ra vào tuần đó, chính là một ngọn núi đổ sập lên người tôi.

ty đột ngột có một dự án khẩn cấp, Bảy tôi phải tăng ca trọn .

Chiều tối, lê thân xác mệt mỏi về đến nhà, vừa mở cửa ra tôi đã tiếng khóc đè nén.

Là Tiểu Nhã, đứa cháu gái năm tuổi của tôi.

Tiểu Nhã là con của chị họ tôi. chồng chị quanh năm làm ăn xa, tạm thời gửi con ở nhà tôi, nói chờ việc ổn định sẽ đón về.

Tôi lao thẳng vào phòng, Tiểu Nhã mặt đỏ bừng, cuộn người trên giường, thân run rẩy.

Tôi tay sờ trán con bé — nóng đến giật mình!

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, con vậy?” Tôi hoảng hốt, tim như ai bóp chặt.

“Dì ơi… con khó chịu…” Giọng con bé yếu ớt như mèo con.

Tôi vội tìm nhiệt kế đo thử — 39,8 độ!

“Trần Minh! Trần Minh!” Tôi hét lớn về phía phòng khách.

Trần Minh đang đeo tai chơi game, tôi gọi thì chậm rãi tháo tai , đi tới.

“Gọi gì mà gọi, ồn ch//ết đi được.”

“Tiểu Nhã sốt rồi! Mau con bé đi bệnh viện!” Tôi vừa luống cuống mặc quần áo cho Tiểu Nhã, vừa sốt ruột thúc giục anh ta.

Anh ta liếc nhìn nhiệt kế, cũng hơi hoảng: “ thế à? Vậy đi ngay đi.”

Tôi bế Tiểu Nhã đang nóng hầm hập lên, chộp lấy cái ví trên bàn rồi lao ra ngoài.

Nhưng vừa mở ví ra, người tôi cứng đờ.

trong chỉ có vài tờ mười tệ nhàu nát, cộng lại chưa tới một trăm.

Điện thoại tôi vì tăng ca đã pin, tự động tắt nguồn từ lúc nào.

Tôi quay lại, như cầu xin nhìn Trần Minh: “Nhanh lên, tiền cho em! Em không mang đủ tiền!”

Trần Minh sững người, thò tay sờ soạng khắp người, sắc mặt dần trở nên lúng túng.

“Anh… anh cũng không có tiền.”

“Thế điện thoại anh đâu? Trong điện thoại chắc phải có chứ?” Tôi cuống đến sắp khóc.

“Thẻ lương của anh đều ở chỗ mẹ anh, WeChat với Alipay không liên kết thẻ. Bình thường anh chỉ mang mấy trăm tệ tiền tiêu vặt mẹ cho, hôm nay chơi game mua skin rồi…” Anh ta ấp a ấp úng, ánh mắt lảng tránh.

Trong đầu tôi “ong” một tiếng, trống rỗng hoàn .

Một gia đình thu nhập ba trăm nghìn tệ năm, vậy mà đến lúc đứa trẻ cần tiền gấp để đi khám bệnh, lại không móc nổi nổi vài trăm tệ!

Thật nực cười biết bao! Cũng bi thương biết bao!

“Gọi cho mẹ anh đi! Mau lên!” Tôi gào lên, giọng đã hoàn biến dạng.

Trần Minh luống cuống gọi điện cho mẹ, bật loa ngoài.

“Alo mẹ, Tiểu Nhã sốt rồi, phải đi bệnh viện gấp, mẹ có tiền không? Mau mang qua cho bọn con với!”

Đầu dây kia vang lên tiếng đánh mạt chược ồn ào, giọng mẹ chồng lười biếng.

“Sốt thì sốt thôi, trẻ con đứa nào mà chẳng sốt? Hạ nhiệt vật lý là được rồi, có cần phải làm ầm ĩ lên, chạy đi bệnh viện không?”

“Mẹ! bốn mươi độ rồi! Phải vào cấp cứu!” Trần Minh cũng cuống lên.

“Ôi dào, giờ mẹ đi không được, đang đánh bài, vận đỏ lắm!” Mẹ chồng bực bội nói. “Vả lại nhà mẹ xa thế, đi đi về về không phải hơn một tiếng à? đứa tự nghĩ cách trước đi, người lớn rồi, chẳng lẽ không có nổi chút tiền khẩn cấp ?”

“Bọn con…” Trần Minh nghẹn họng, không nói nổi lời nào.

“Thôi thôi, cúp nhé, tới lượt mẹ bốc bài rồi!”

“Tút… tút… tút…”

Cuộc gọi cúp phũ phàng.

Tôi ôm Tiểu Nhã trong — con bé đã yếu đi rõ — mắt không kìm được, tuôn trào.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận không phải là phẫn nộ, mà là nỗi tuyệt vọng và xấu hổ ập xuống như sóng dữ.

Tôi, Lâm Uyển — một phụ nữ hiện đại, học hành đàng hoàng, có việc tử tế — vào lúc cần tiền nhất, lại giống như một kẻ ăn xin, cầu cứu không cửa.

Tôi nhìn gương mặt Trần Minh — vừa bất lực vừa đầy áy náy — trong , chút kỳ vọng cùng dành cho anh ta cũng hoàn hóa thành tro bụi.

cùng, tôi dốc chút sức lực còn sót lại, run rẩy gọi cho bạn thân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương