Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Lớp tổ chức đổi chỗ ngồi quy mô lớn, Lâm Đường nhân cơ hội chủ động xin với cô chủ nhiệm được ngồi cùng bàn với Lục Kim An. Cô giáo hỏi ý tôi, và tôi gật đầu đồng ý.

Không ít bạn nữ chạy đến bảo tôi ngốc, nói tôi tự tay dâng cơ hội cho Lâm Đường cướp mất tổ.

Tôi vừa cầm bút vừa gạch gạch vẽ vẽ, hờ hững đáp:

“Không sao cả, thứ có thể bị người khác cướp đi, vốn dĩ đã chẳng thuộc về mình.”

Ngồi trước tôi, Lục Kim An nghe thấy câu đó, tay khựng lại một nhịp, rồi cả ngày hôm ấy, sắc mặt anh nặng như mây giông.

Tan tiết, Lâm Đường—người suốt cả buổi học ríu rít bám lấy Lục Kim An—lại sán lại gần anh hỏi bài.

Lúc đó anh đang bực bội, cực kỳ khó chịu, liền đặt bút xuống, cau mày nói thẳng:

“Không phải thành tích của cậu cũng tốt lắm sao? Mấy câu đơn giản thế này cũng phải hỏi?”

Lâm Đường cắn môi dưới, khó xử ra mặt:

“Nhưng… đâu phải chỉ mình tớ từng hỏi cậu những câu như vậy…”

Ánh mắt cô ta liếc về phía tôi, ý tứ quá rõ ràng.

Tôi nhướng mày, giơ cao bài kiểm tra đầy vết gạch đỏ chỉnh sửa.

Lâm Đường không chịu kém thế, chu môi phản pháo:

“Tiểu thư nhà giàu toàn thân hàng hiệu như cậu ấy, chắc chắn có thầy cô danh tiếng kèm riêng, tất nhiên không cần đến Lục Kim An.”

Lúc này, gương mặt đang âm trầm của Lục Kim An lại càng thêm lạnh lẽo. Anh không khách sáo buông lời cộc lốc:

“Tránh ra, đừng có tới làm phiền tôi nữa.”

Lâm Đường không ngờ Lục Kim An lại nói thẳng như vậy, mắt lập tức ngấn nước, tức tối dậm chân bỏ đi.

Lục Kim An vẫn giữ nguyên vẻ mặt u ám, khí áp quanh người thấp đến mức khiến người khác nghẹt thở. Không rõ anh đang tức giận vì ai.

Anh cúi đầu làm bài, tiếng bút ma sát với giấy vang lên lạo xạo. Giữa buổi nghỉ hè oi ả, trong lớp học vắng vẻ, chiếc quạt trần trên đầu Lục Kim An quay tít phát ra tiếng kẽo kẹt, gió thổi nhẹ làm tóc anh khẽ rung.

“Lục Kim An.”

Lâu lắm rồi tôi mới chủ động gọi anh.

Anh dường như vô cùng bất ngờ, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh như có hy vọng—giống hệt một chú chó nhỏ từng bị vứt bỏ, nay lại được chủ nhân quay về nhặt lại.

Tôi mím môi, khẽ cong lên một nụ cười khó đoán.

“Nói cậu nghe một bí mật nhé: Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đấy.

Khuyên cậu nên đối xử tốt với cô ấy một chút, để sau này khỏi phải hối hận.”

8

Tôi rất hiếm khi thấy Lục Kim An nổi giận như vậy, như một con mãnh thú bị dồn nén đến cực điểm, sắp phát điên vì lửa giận.

Anh đứng phắt dậy, vò nát tờ bài kiểm tra trong tay, siết chặt thành nắm:

“Em không cần phải đẩy anh cho người khác. Anh không phải món đồ chơi để mặc người phân phát.”

Kiếp trước, anh cũng từng giận đến mức này.

Khi đã kết hôn, có một lần tôi vì quá tức giận mà buột miệng nói:

“Nếu anh không chịu nổi em thì ly hôn đi!”

Khi đó, Lục Kim An cũng mang dáng vẻ y hệt bây giờ, giữa đôi mày tuấn tú là sự pha trộn giữa phẫn nộ, không thể tin nổi… và cả sự yếu đuối rõ ràng.

Anh ôm chặt lấy tôi. Dù thân hình anh cao lớn, vững chãi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được từng cơn run rẩy mãnh liệt truyền qua lòng ngực.

“Đừng nói vậy… đừng rời xa anh, Dao Dao.”

Lục Kim An năm hai mươi tám tuổi, giọng anh nghẹn ngào, yếu ớt chẳng khác nào cậu thiếu niên mười sáu tuổi khi biết nhà mình phá sản chỉ sau một đêm, giữa đêm muộn chạy đến tìm tôi, ánh mắt khi đó cũng là sự bất lực và sợ hãi như thế.

Anh đóng vai quá xuất sắc, đến mức sau khi anh chết, dù mọi bằng chứng đều đặt trước mắt tôi, tôi vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật rằng suốt bao năm ở bên nhau, người anh yêu vẫn luôn là Lâm Đường.

9

Sau chuyện đó, tôi và Lục Kim An hoàn toàn không nói chuyện nữa.

Tôi lại thấy thanh thản.

Còn với Lâm Đường, khiêu khích tôi gần như trở thành thú vui hằng ngày của cô ta.

Cô ta liên tục gửi cho tôi những tấm ảnh chụp cảnh hai người bên nhau.

Ví như bàn tay dài và trắng trẻo của Lục Kim An phủ lên tay Lâm Đường nhỏ hơn hẳn một vòng, cả hai đang cùng nhau nặn gốm—thân mật tới cực điểm.

Ví như những trang ghi chép bài học mà Lục Kim An cẩn thận chuẩn bị giúp Lâm Đường, cô gái chuyển từ Nhất Trung về Bắc Lâm nên bỏ lỡ một số kiến thức.

Bài ghi chú tỉ mỉ, chi tiết đến mức còn vượt cả những slide anh từng chuẩn bị để dạy tôi.

Ví như cảnh anh dẫn cô ta đi ngắm bình minh. Lục Kim An mệt đến ngủ thiếp đi, đầu tựa trên vai Lâm Đường, gương mặt góc cạnh của anh dưới ánh nắng sớm lấp lánh như ánh sáng thần thánh.

Cô ta gần như tái hiện từng khoảnh khắc trong những bức ảnh mà tôi từng đăng công khai trên mạng xã hội—một cách hoàn hảo đến rợn người.

Kiếp trước, Lâm Đường cũng từng gửi cho tôi những tấm ảnh như vậy.

Khi đó tôi giận điên người, cầm điện thoại xông thẳng đến trước mặt cô ta mà tát cho hai cái.

Cũng chính những việc đó đã khiến Lục Kim An cho rằng tôi cố ý gây sự, vô cớ làm ầm lên vì ghen tuông.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từ chối sống trong biệt thự sang trọng, cùng Lục Kim An sống trong căn phòng trọ tường bong tróc. Anh làm kỹ thuật, tôi chạy đầu tư. Sau mỗi lần bị từ chối đến kiệt sức, chúng tôi chỉ biết ôm lấy nhau sưởi ấm.

Tôi vừa nghịch tay anh vừa cười nói:

“Chờ sau này anh thành công rồi, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nhé. Đi trượt tuyết ở Thuỵ Sĩ, cho bồ câu ăn ở Ý.”

Anh bóp nhẹ mũi tôi, hứa:

“Đến lúc đó, anh sẽ buông hết mọi thứ để đi cùng em.”

Nhưng sau khi công ty phát triển như diều gặp gió, Lục Kim An bán cổ phần kiếm lời, nhảy sang đầu tư vào một công ty tiềm năng hơn, trở thành CTO.

Tiền thì có rồi. Còn những lời hứa ngày xưa—không bao giờ được nhắc lại nữa.

Hôm nay khi nhìn lại những bức ảnh của họ, tôi không cảm thấy gì cả.

Tôi quay lại, gom hết những tấm ảnh đó làm thành một album, đăng thẳng lên trang cá nhân.

Chú thích ngắn gọn, rõ ràng:

【Chúc 99.】

Tôi không chặn ai cả, quang minh chính đại.

Chẳng mấy chốc, phần bình luận bị phủ kín bởi một loạt dấu chấm hỏi.

Rất lâu sau đó, Lục Kim An mới để lại một chữ duy nhất:

【Được.】

Sau sự việc đó, ai cũng tin rằng tôi và Lục Kim An đã hoàn toàn cắt đứt. Từ đó tai tôi cũng được yên tĩnh.

Cô chủ nhiệm nghe tin này thì vô cùng xúc động, kéo tôi vào văn phòng hỏi han như thể trời trở lạnh:

“Em tiến bộ rồi! Cuối cùng cũng không còn suốt ngày dính lấy Lục Kim An nữa, chắc chắn kỳ thi đại học năm nay sẽ đạt kết quả tốt!”

10

Lục Kim An dần dần mở lòng với Lâm Đường.

Trong một buổi học thể dục hiếm hoi không bị lấp kín bởi bài vở, cả lớp chơi trò chơi. Lâm Đường bị va trúng, ngã xuống đất, thốt lên một tiếng hoảng hốt. Lục Kim An lập tức bước tới, trong mắt đầy vẻ lo lắng, kéo cô ta dậy, giọng pha chút gắt gỏng:

“Em ngốc à? Sao bất cẩn thế?”

Khi cô ta ngủ gục trên bàn, Lục Kim An sẽ nghiêng đầu, dùng quyển sách mở sẵn để che ánh nắng hắt xiên qua khe cửa chớp rọi vào gương mặt cô.

Không hề làm phiền đến bất kỳ ai.

Ánh nắng màu vàng nhạt vẽ nên vệt sáng trong lớp học.

Cô gái đang ngủ bình yên, và người hộ vệ tận tụy bên cạnh.

Cuối cùng, Lục Kim An và Lâm Đường chính thức đến với nhau.

Những ánh mắt tò mò trong lớp cứ vô thức liếc về phía tôi.

Nhưng tôi chẳng bận tâm. Vì tôi đang tập trung ôn thi cuối kỳ.

Thành tích của tôi tiến bộ nhanh chóng, không chỉ vì tôi đã dồn hết tâm trí vào học hành, mà còn vì tôi đã bị cuộc đời người lớn mài dũa đến chai sạn.

Khi cô chủ nhiệm vui mừng thông báo tôi đã lọt vào top 30 toàn khối, Lục Kim An—vẫn đang say đắm trong thế giới yêu đương với Lâm Đường—quay đầu lại nhìn tôi, kinh ngạc.

Lúc đó, anh mới để ý mái tóc dài ngang lưng của tôi đã được cắt ngắn chạm vai. Và chiếc vòng tay kết bằng hạt nhựa đủ màu mà anh tặng tôi nhân sinh nhật mười lăm tuổi—đã không còn trên cổ tay tôi nữa.

11

Tan học, Lục Kim An do dự một lúc, hiếm hoi không đi cùng Lâm Đường mà gọi tôi lại.

“Dao Dao, cái vòng tay đâu rồi?”

Anh chỉ vào cổ tay tôi.

Chỗ đó trống trơn. Cái vòng tay tôi từng đeo suốt mười ba năm—còn anh thì gìn giữ quà của Lâm Đường suốt mười năm—tôi đã vứt đi ngay ngày đầu tiên sau khi trọng sinh.

“Vứt rồi.”

Lục Kim An hít một hơi thật sâu, rất nhanh chấp nhận thực tế:

“Anh với Lâm Đường đang hẹn hò. Anh biết em không thích cô ấy, nhưng sau này hai người cũng nên hòa thuận với nhau.

Tương lai cô ấy sẽ là chị dâu của em.”

Tôi bật cười. Tôi đã mất năm năm theo đuổi Lục Kim An mới có được chút danh phận, còn Lâm Đường chẳng cần làm gì, anh đã dành sẵn cho cô ta một vị trí ổn định trong tương lai.

Anh không nhận ra vẻ khác lạ trên gương mặt tôi, vẫn tiếp tục nói:

“Anh biết em giận, vì hôm đó anh nói em là em gái nên em mới xa cách.

Nhưng tình cảm không thể ép buộc. Sau này chúng ta là người thân.”

Lục Kim An đang cố làm dịu không khí, ám chỉ rằng tôi nên xuống thang, đừng giận dỗi nữa.

“Đã lâu rồi anh với em chưa cùng nhau ăn một bữa đàng hoàng.”

“Ừ.” Tôi đáp khẽ.

Mắt Lục Kim An sáng lên, dường như nghĩ rằng mọi chuyện có thể cứu vãn, liền nói tiếp:

“Mẹ nấu ăn ngon lắm, anh—”

“Bốp.”

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt Lục Kim An, tiếng vang giòn tan.

Anh nghiêng mặt sang một bên, rồi từ từ quay đầu nhìn lại tôi.

Mắt tôi ướt nhòe. Anh ngỡ ngàng.

Tôi nghiến từng chữ:

“Lục Kim An, anh đúng là đồ khốn nạn.”

12

Kỳ thi đại học đến gần, áp lực đè nặng khiến tôi gần như gãi rụng cả tóc.

Để xả stress, cô chủ nhiệm dẫn cả lớp đi dã ngoại ở ngọn núi gần đó—như một buổi hoạt động cuối cùng trước kỳ thi.

Tôi vô tình bị xếp cùng nhóm với Lâm Đường. Khi mọi người dần tản ra, cô ta tiến lại gần tôi.

Giọng cô ta nhỏ nhưng lạnh lẽo:

“Giang Thiền Dao, hôm đó tan học Lục Kim An tìm cậu, tớ đều thấy cả.”

Cô ta ghé sát tai tôi thì thầm:

“Dù cậu có thích Lục Kim An đến mức nào, thì giờ anh ấy cũng là của tớ rồi.”

Tôi chẳng hứng thú, đến cả cái liếc mắt cũng lười dành cho cô ta.

“Biết tại sao tớ chuyển đến Bắc Lâm vào năm cuối không?”

Thấy tôi không phản ứng, Lâm Đường lại tiếp tục buông lời:

“Vì tớ từng thấy cậu và Lục Kim An đi mua sách ở hiệu sách. Ánh mắt anh ấy khi nhìn cậu luôn tràn đầy ý cười. Tớ thấy thú vị, cũng thấy… chướng mắt.”

Cô ta cười, dáng vẻ đắc thắng:

“Nhà cậu giàu, cậu lại xinh đẹp, chẳng lẽ đến cả tình yêu cũng thuận buồm xuôi gió sao?”

Trong ánh mắt Lâm Đường là vẻ hả hê và nham hiểm.

Tôi vốn biết nhà cô ta chẳng khá giả gì, nhưng không ngờ cô ta lại luôn ghen tị với tôi, và sở hữu một tâm lý vặn vẹo đến vậy.

Tôi hỏi điều vẫn luôn khiến tôi day dứt:

“Cậu thật sự thích Lục Kim An à?”

Lâm Đường cười, ánh mắt chứa đầy vẻ chiến thắng:

“Chẳng qua chỉ là trò chơi thôi. Anh ta chẳng còn gì trong tay, chỉ còn lại tình cảm của cậu dành cho anh ta.

Cậu không nhận ra sao? Mỗi hành động của tớ đều đang bắt chước cậu đấy.

Và anh ta đã mắc câu. Chỉ vì anh ta quá ngu, không nhận ra bản thân thực ra yêu cậu.

Còn cậu thì quá ngốc.”

Phải rồi. Tôi thật sự quá ngốc.

Dùng cả trái tim để đối đãi với thế giới này, nhưng đến cuối cùng, điều tôi nhận lại—chỉ là một thân xác đầy thương tích.

Tùy chỉnh
Danh sách chương